Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn
Chương 12 : Nguyên lai đã là tận thế!
Ngày đăng: 19:48 18/04/20
Thời điểm bắt đầu tận thế, Tiêu Văn vẫn còn đang ngủ. Suốt một ngày trước vừa mới thức đêm viết luận văn, nhân dịp cuối tuần không phải lên lớp, Tiêu Văn chuẩn bị ngủ nướng. Kiếm tiền đếm đến tay rút gân, ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh mới thôi là hai chuyện vui lớn nhất trong đời a!
Tiêu văn là sinh viên năm hai của một trường đại học nằm ở phía nam thành phố, học tập cũng tạm, thuộc loại không xin được học bổng. Có vài đứa bạn, cũng có mấy cừu nhân. Cừu nhân đương nhiên là đẹp trai! Bạn bè, chính là đám bạn thân thường xuyên cùng nhau dạo quán xá!
Tiêu Văn là cô nhi, tự mình giãy dụa mà lớn lên, sau khi rời cô nhi viện thì tự nuôi sống bản thân, làm thêm trả học phí. Lại nói tới khó khăn, kỳ thật cũng là như mọi người thấy. Tiêu Văn thuê một gian phòng nhỏ, tiền thuê thiếu còn có thể đóng sau, đi làm thêm sẽ có tiền trả. Phòng thuê này khá cũ, nhưng cũng không đến mức cũ nát, chủ nhà cũng tốt lắm. Tiêu Văn trong phòng có một cái máy tính, ngoài ra cũng chỉ có giường, một cái ghế với một cái bàn.
…..
9:00 AM, ngày 3 tháng 11 năm 2014.
Tiêu Văn đang nằm ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác như có cái gì kêu, thanh âm như thế nào lại nghe quen tai như vậy? Vùi người trên giường, Tiêu Văn trở mình, chép chép miệng tiếp tục ngủ. Một phút đồng hồ sau, Tiêu Văn bị tiếng chuông di động không ngừng vang đánh thức.
Nằm lỳ trên giường, bàn tay mò tới ngăn tủ bên cạnh với lấy di động, mơ hồ nhìn thoáng qua thông báo. À, là Trần Hạo, tiểu tử này gọi điện đến vào giờ này làm gì, Tiêu Văn còn mơ hồ miễn cưỡng bắt máy.
“Này…” Thanh âm cậu hữu khí vô lực, giọng mũi còn rất nặng là điển hình của việc chưa tỉnh ngủ.
“Này cái gì mà này a! Tiểu tử cậu còn ngủ được? Đều đến tận thế rồi mà còn ngủ!” Trần Hạo thanh âm hổn hển cách bởi di động vẫn là khá lớn.
Hơi hơi kéo di động ra xa lỗ tai một chút, Tiêu Văn mị hí mắt, là vậy sao! Ngáp một cái. Miễn cưỡng trả lời: “Trần Hạo a, tận thế thì cũng phải chờ tôi tỉnh ngủ rồi nói sau, hiện tại ….”
“Tiêu Văn, hiện tại tôi không nói giỡn với thằng nhóc cậu, là tận thế thật! Hiện tại trên đường rất loạn, nơi nơi đều là người chạy trốn, cậu hiện tại rời giường mau, mang theo đồ ăn chạy càng nhanh càng tốt, nơi không có người càng an toàn!” Trần Hạo thanh âm mang theo lo lắng.
“….Trần Hạo, cậu xác định sao? Thật sự không phải gạt người?” Tiêu Văn còn buồn ngủ sẽ không bị dọa, sẽ không thật sự là tận thế đi!
Từ nhỏ dưỡng thành thói quen tiết kiệm, Tiêu Văn vẫn là đóng gói đồ đạc, sau tắt công tắc nguồn điện.
Hiện tại đi ra ngoài rồi hết thảy tương lai đều không biết, còn sống là tốt rồi! Lật di động ra nhìn vài số điện thoại cô đơn trên danh bạ, Tiêu Văn bấm một dãy số trong đó. Đám bạn bè này khả năng giống mình, đều suốt đêm viết luận văn, hiện tại đang ngủ bù.
“Đô …… đô …..đô ……” Nghe di động truyền đến âm thanh, Tiêu Văn có điểm gấp. Bọn họ hẳn là cũng chưa biết, lũ tiểu tử này sẽ không biến thành tang thi rồi chứ, mau tiếp điện thoại đi.
“Này ! Ai a, sáng sớm quấy rầy giấc ngủ của người khác!” Nhạc Minh âm thanh lúc này nghe thực khả ái, cho dù còn mang theo nồng đậm buồn ngủ.
“Là mình, Tiêu Văn, Nhạc Minh chạy nhanh thông tri cho mọi người ở ký túc xá chạy mau!” Vui sướng trong nháy mắt hiện lên, ánh mắt có điểm ươn ướt.
“Tiêu Văn a, làm sao vậy, sao muốn bọn mình chạy a ?” Nhạc Minh thanh âm có vẻ thực nghi hoặc!
“Nhạc Minh, hãy nghe mình nói, mình không có nói giỡn.” Hít sâu một hơi, “Tận thế thật sự đến đây, cậu mau gọi những người khác tỉnh, thu thập thứ tốt đến địa phương ít người! mình không lừa các cậu!”
“Tiêu Văn!” Nhạc Minh thanh âm có điểm run rẩy: “Tiểu tử cậu sẽ không phải là nói thật chứ!”
Tiêu văn nghe qua di động truyền đến tiếng Nhạc Minh xuống giường. Nghiêm túc nói: “Mình không lừa cậu, cậu hiện tại trước đánh thức bọn họ, sau đó lên mạng tra một chút, khả năng trong trường học đã muốn có tang thi, các cậu cẩn thận, mình hiện tại lập tức xuất môn, chúc chúng ta may mắn!” Trước khi tắt máy nghe được âm thanh Nhạc Minh đánh thức mọi người, còn có giọng nói của đám bạn bè ồn ào. Xem ra ký túc xá không ai biến thành tang thi, này thật sự tốt lắm!
Chúc mọi người may mắn, cậu yên lặng cầu nguyện.
Khoác ba lô lên, lại dùng móc treo quân dụng chặt chẽ cột vào quanh người. Trong tay cầm theo vũ khí, là một cây mộc côn. Đây là thời trung học đi núi du ngoạn được người thủ lâm tặng, thực rắn chắc.