Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn
Chương 18 : Ân nhân quái dị
Ngày đăng: 19:49 18/04/20
Thời điểm Tiêu Văn đang nằm rối rắm, thanh niên đã trở lại, trong tay còn cầm lấy ba lô của cậu. Thấy ba lô, Tiêu Văn nhất thời cảm thấy được chữa khỏi, nguyên lai ân nhân cứu mạng đi lấy ba lô a. Xem ra ân nhân chẳng qua là không thích nói chuyện, là người tốt đâu.
Thanh niên thời điểm cầm lấy ba lô của ‘thực vật’ trong tay đi vào liền thấy ‘thực vật’ kia ánh mắt sáng long lanh, chính là ánh mắt như thế nào lại nhìn chằm chằm vào ba lô trong tay mình? Cảm thấy bị xem nhẹ thanh niên có điểm mất hứng, sủng vật cư nhiên không để ý tới mình. Đợi chút, sủng vật tại sao nhất định phải để ý đến mình? Quái tư tưởng này làm sao lại đi ra?
Tiêu Văn trực tiếp không nhìn thanh niên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ba lô của cậu. Ở địa phương xa lạ thấy được vật phẩm quen thuộc của mình là một loại an ủi tinh thần, loại cảm giác này không gì có thể thay thế được.
Thanh niên tuy rằng cảm thấy bị xem nhẹ nhưng là vẫn không làm gì, cầm lấy ba lô trong tay đi vài bước đến trước mặt Tiêu Văn, ngồi xổm người xuống nhìn mặt cậu, lại không hé răng, thẳng đến khi Tiêu Văn bị nhìn đến sợ hãi.
Sau một lúc lâu mới đem ba lô để tới trước người, chậm rãi giật ra. Kéo không ra, hắn dùng sức xé mở. Ba lô dưới lực đạo của thanh niên đã bị rách, về phần khóa kéo còn nguyên bản hoàn hảo không tổn hao gì. Thanh niên cúi đầu nhìn xem trong ba lô có cái gì có thể ăn, một chút cảm giác áy náy vì làm hỏng đồ người khác cũng không có. Nhưng là nhìn gì đó bên trong, thanh niên phát hiện giống như rất quen thuộc lại giống như cái gì cũng không nhận thức. Quên đi, lần lượt lấy đồ ra.
Đầu tiên là di động, nhìn thoáng qua, thanh niên cầm trong tay đưa tới bên miệng Tiêu Văn. Thanh niên vốn ngồi xổm bên cạnh Tiêu Văn, trực tiếp giơ tay đưa tới bên miệng.
Nhìn thanh niên cầm lấy ba lô mình ngồi xổm xuống, sau đó nhìn ba lô mình chịu thảm chiêu độc thủ, Tiêu Văn thực đau lòng a, đây là ba lô tốt nhất của cậu, ngươi hiện tại làm hỏng rồi ta về sau dùng cái gì a! Hiện tại lại là tận thế thì đi mua thế nào a! Tiêu Văn cảm thấy sau khi gặp được người cứu mình, tính tình cậu càng ngày càng không tốt.
Tròng mắt nhìn chằm chằm di động bị đưa tới bên miệng, Tiêu Văn ngây người thật lâu, đây là muốn làm gì? Như thế nào lại giống cảnh tượng bắt cóc trong TV gọi điện thoại đòi tiền a! Hiện tại đều tận thế còn có hoạt động bắt cóc sao? Tiêu Văn cảm thấy chính mình ruột đều thắt.
Thấy ‘thực vật’ thật lâu không hề có động tĩnh, thanh niên liền hiểu, tay vung lên, di động xẹt qua tạo thành độ cong hoa lệ, “Ba!” rơi ở phía sau thanh niên. Xem ra này không phải thứ ‘thực vật’ có thể ăn, đổi qua cái khác.
Cúi đầu ở ba lô tiếp tục tìm này nọ, thanh niên không phát hiện Tiêu Văn kia vẻ mặt khiếp sợ ánh mắt trừng lớn.
Quả nhiên là ân nhân. Thấy ân nhân bị mười con tang thi vây quanh, Tiêu Văn tay không khỏi nắm chặt. Cẩn thận a, cẩn thận sau lưng kìa! Ha ha, đáng đánh.
Ngạch ……….không đúng, như thế nào lại đứng cổ vũ, quan sát ân nhân một chút nhìn xem có phải tang thi hay không. Đúng vậy, nếu nói chạy nhanh trốn không bằng trở về phòng dưỡng thương đi. Vết thương còn không có đỡ đâu, nhất là trên đùi vẫn rất đau.
Tang thi là không có cảm giác, nhìn xem ân nhân bị thương sẽ có phản ứng gì. Không đúng, như thế nào có điểm giống như nguyền rủa ân nhân bị thương a!
Nhìn ân nhân dễ dàng giải quyết tang thi, Tiêu Văn liền cảm thấy tang thi thực không biết cố gắng, như thế nào liền yếu như vậy, đả thương một người đều thương không đến.
Ân nhân một lần sai sót liền bị một con tang thi đến gần người, tuy rằng con tang thi kia rất nhanh bị xao rớt đầu, nhưng là vẫn chạm đến người ân nhân, trên cánh tay hung hăng bị tóm xuống!
Nhìn ân nhân cánh tay bị tang thi bắt đến, Tiêu Văn lập tức đem lực chú ý tập trung trên cánh tay ân nhân. Tiêu Văn sắc mặt dần dần tái nhợt, miệng vết thương không đổ máu, một chút đều không có, chỉ có hoạt tử nhân — tang thi mới không có máu lưu thông, mới không cảm giác. Nhìn người còn đang tiếp tục đánh tang thi, hoặc là nói ân nhân đơn phương giết hại tang thi, không đúng, cũng là tang thi, quên đi, kêu tang thi huynh đi, chỉ cảm thấy đến toàn thân rét run.
Ngay vừa rồi tang thi huynh còn ngồi xổm xuống cho mình ăn này nọ, chính mình có phải hay không thiếu chút nữa cũng bị ăn đâu. Nhìn thoáng qua tang thi huynh còn đang chiến đấu với đồng loại mình, Tiêu Văn lặng lẽ đứng dậy, cẩn thận cách nơi này xa một chút.
Thời điểm đi đến địa phương cách xa nơi tang thi huynh chiến đấu Tiêu Văn mới dám chạy nhanh, chỉ sợ tiếng vang sẽ hấp dẫn lực chú ý của tang thi huynh!
Chính là vào lúc Tiêu Văn không phát hiện, tang thi huynh bí ẩn nhìn thoáng qua nơi Tiêu Văn ẩn thân!