Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em
Chương 103 : Kết thúc
Ngày đăng: 04:46 19/04/20
Rốt cuộc kết thúc chiến đấu, Diệp Thu sắc mặt phức tạp nhìn trước mặt cách đó không xa.
Áo xanh dạt dào trên cỏ, một bé gái mặc váy công chúa màu hồng phấn lẳng lặng nằm, gương mặt khỏe mạnh bên trái đối diện hướng Diệp Thu, khóe môi dính máu, lại nâng lên một nụ cười giải thoát.
Nhỏ đến không thể phát hiện mà thở dài, Diệp Thu vung tay lên, một cây đại thụ bên cạnh người bé gái nháy mắt khô héo biến mất, trên mặt đất lưu lại một hố to.
Đem bé gái thật cẩn thận bỏ vào, Diệp Thu lại dạo qua một vòng mới tìm được con búp bê Tây Dương rách nát kia.
Đem búp bê Tây Dương đặt bên người bé gái, Diệp Thu lui về phía sau vài bước.
Nháy mắt, cỏ cây cành lá tốt tươi, gò đất nho nhỏ nở khắp hoa tươi.
Diệp Thu cong cong môi, trong lòng buông lỏng.
Chậm rãi dạo bước tới, Diệp Cẩn duỗi tay đem người ôm vào trong lòng ngực: “Không có việc gì.”
Gật gật đầu, Diệp Thu vùi đầu vào hõm vai Diệp Cẩn, “Ân……”
Còn muốn nói gì đó, nhưng một trận buồn ngủ đánh úp lại, Diệp Thu nhíu mày, nháy mắt mềm mại ngã vào lồng ngực Diệp Cẩn.
Sau giờ ngọ, mặt trời cao cao treo trên không trung, ngẫu nhiên một tia gió nhẹ phất qua, thích ý an bình.
Diệp Thu phản ứng thong thả chớp mắt, nửa ngày mới ý thức được mình nằm ở trên giường.
“Lại lên cấp?” Diệp Thu ngồi dậy, nhìn tay mình.
Nhẹ nhàng vung một cái, trong không khí bỗng nhiên xuất hiện một đóa hoa tươi nở rộ, động tác cực nhanh tiếp được, Diệp Thu chậm rãi gợi lên môi.
“Nhị thiếu gia! Ngài rốt cuộc tỉnh!” Vương Thẩm bưng nước vào nhà kinh hỉ hô lên, xoay người đi ra ngoài tìm bọn Vương thúc.
Nhị thiếu gia hôn mê đã vài ngày, ngày hôm qua thiếu gia lại hôn mê, tuy rằng biết hai người là dị năng tiến hóa, nhưng rốt cuộc vẫn không yên tâm a!
Còn may còn may! Hiện tại nhị thiếu gia cuối cùng cũng tỉnh lại!
Diệp Thu nhìn bóng dáng Vương thẩm vội vàng đi ra ngoài, chớp mắt, xoay người xuống giường.
Ca ca đâu?
Vương thúc cùng Diệp Đông Diệp Tây vừa lúc đều ở đó, nghe Vương thẩm nói xong đang muốn đứng dậy, liền thấy Diệp Thu đi ra.
“Diệp Cẩn đâu?” Diệp Thu nhướng mày, rất nghi hoặc.
“Còn hôn mê!” Vương thẩm chỉ phòng bên phải, nói.
“Dị năng của hắn cũng lên cấp?” Diệp Thu gật đầu, xoay người liền vào phòng Diệp Cẩn.
Nơi này đại khái là phòng cư dân đã vứt đi, gia cụ trong phòng gì đó đều rất cũ nát, nhưng cũng may không cần ăn ngủ ngoài trời.
“……” Bạch Phi nhìn trợ lý hấp tấp chạy ra ngoài, cười lắc đầu.
Thở dài, Bạch Phi nhớ tới trước đó căn cứ truyền đến tin tức.
Tiểu đội được phái đi z thị cứu người đã trở lại, hành động thực thuận lợi, nhưng là……
Tùng Chi rời đi.
Khi nhiệm vụ hoàn thành phải về căn cứ, hắn rời đi……
Xoa xoa ấn đường, Bạch Phi mệt mỏi nhắm mắt.
Ngày hôm sau buổi chiều.
Diệp Cẩn ra khỏi phòng, nhíu mày nhìn một vòng, trầm giọng nói: “Diệp Thu đâu?”
Đang thương lượng thành lập đại thương đoàn, mọi người ngẩn người, còn không kịp mở miệng, cửa đã đột nhiên mở ra.
“Ca ca tỉnh rồi sao!”
Diệp Thu đột nhiên đẩy cửa ra, vừa dứt lời liền thấy được Diệp Cẩn đứng ở đối diện.
Đôi mắt tỏa sáng mà gợi lên môi, Diệp Thu lập tức cũng không màng trên người mình đều là mùi hôi, một cái bước xa liền xông tới.
“Ca ca!”
Diệp Cẩn nhẹ nhàng tiếp được ái nhân tự xông vào mình, khóe môi nâng lên một độ cong muốn làm mù mắt mọi người vây xem, thanh âm thập phần sủng nịch: “Chạy đi đâu?”
“Đi hỗ trợ!” Diệp Thu hắc hắc cười, hai chân thon dài dùng sức cuốn lấy eo Diệp Cẩn, đôi tay ôm sát cổ hắn, giống con koala treo trên người hắn.
Một tay nâng mông Diệp Thu, một tay đỡ phía sau lưng hắn để ngừa té ngã, Diệp Cẩn cười khẽ đụng cái trán hắn, nói: “Rất vui?”
“Đương nhiên rồi!” Diệp Thu không biết xấu hổ mà hôn hắn một ngụm, nói: “Những người Nhật Bản đó bị đánh thảm! Còn khóc cầu……”
Diệp Cẩn trong mắt ý cười cơ hồ muốn dật ra, đột nhiên lấp kín đôi môi đang khép mở của hắn, môi lưỡi giao triền.
Một đám người: “……”
Vương thúc: “…… Khụ!”
Keith & Trần Thần: “~~~~~”
Vương thẩm vội vàng che lại mắt hai đứa nhỏ: “Trẻ con không được xem!”
Đạo Hằng làm bộ làm tịch lắc lắc phất trần: “Phi lễ chớ coi, phi lễ chớ coi a!”