Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 12 : Giao dịch

Ngày đăng: 04:45 19/04/20


Diệp Thu vỗ vỗ tay, vừa lòng nhìn gà mổ hạt bắp ngô, lợn béo cũng hộc hộc ăn bắp ngô, lại thuận tay lấy nước cho chúng nó, lúc này mới rời khỏi hậu viện, vào phòng bếp.



“Vương thẩm, tối nay ăn gì vậy?”



“Nhị thiếu gia, tôi nhìn thấy hậu viện có mấy con gà, định giết hai con, một con kho một con nấu canh, lại hấp chút thịt khô, xào cải xanh cùng măng, đều là dùng củi nấu, đảm bảo ngon miệng!”



“Ha ha, tôi nhất định sẽ chờ!” Diệp Thu nhìn Vương thẩm đem gà đã cắt tiết thả vào trong nước sôi, tốc độ cực nhanh vặt lông gà.



Trên xe bọn họ mang theo không ít thịt tươi, đều dùng túi chân không gói lại, nhưng không có người nào ghét bỏ thức ăn nhiều, đồ vật trên xe càng tận lực ít động đến càng tốt, ai biết sau này sẽ thế nào?



Diệp Thu cũng không nói thẳng trong không gian của mình cũng đủ ăn, dù sao chỉ cần không đói bụng thì bọn họ vẫn ổn, trong mạt thế có thói quen này cũng tốt lắm.



Phòng bếp rất nhỏ, Diệp Thu cũng không tiếp tục ở lại làm vướng chân vướng tay mà trực tiếp lên lầu.



Nhà này có hai phòng ngủ một phòng khách, dưới lầu có một phòng khách, lầu hai có hai phòng ngủ. Phòng ở đều không lớn, nhưng bên trong có giường có chăn, cũng đủ mấy người bọn họ ở. 



Diệp Thu chọn một phòng ngủ, đem khăn trải giường cùng chăn gối đều đổi thành trong không gian, lúc này mới nằm trên giường, nhẹ nhàng thở ra.



Thức ăn đã được nấu xong, lúc Diệp Cẩn lên lầu gọi cậu ăn cơm thì Diệp Thu đang cầm di động cày game.



Hiện tại đã không lên mạng được, thông tin cũng cắt đứt, di động bây giờ cũng chỉ có thể nghe nhạc cùng chơi trò chơi.



Diệp Thu hết sức chăm chú nhìn màn hình đầy hoa quả, cậu đã vượt đến cấp 146, độ khó ngày càng cao, tạm thời không chú ý thời gian.



Diệp Cẩn đi đến bên giường nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên màn hình đều là các loại hoa quả rực rỡ sắc màu được sắp ngay hàng thẳng lối, chợt thấy quả thực muốn hoa mắt.



Trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, Diệp Thu bởi vì tìm không thấy đôi hoa quả trùng nhau mà gấp đến độ nhíu mày, không chú ý có người đang đứng bên cạnh mình.



“Nơi này”. Một ngón tay thon dài vươn ra, chỉ chỉ hai quả khế có thể nối lại.



Diệp Thu ngẩng đầu, hoảng sợ, đến khi thấy rõ là Diệp Cẩn thì có chút lúng túng cười cười, thoát khỏi trò chơi.



"Các anh nói chuyện xong rồi?"


Nó ngượng ngùng cười với Diệp Thu, nhỏ giọng nói câu cám ơn.



Nhìn nó cố sức mang lúa mì ra cửa, Diệp Thu nghĩ nghĩ vẫn là đuổi theo, quan sát thấy bốn phía không có người, rất nhanh lấy ra từ không gian một cái túi, bên trong có sô cô la cùng hai túi sữa bột, đuổi theo đứa bé, đem túi đồ nhét vào tay nó, bảo nó đừng nói cho ai biết.



Đứa bé kia mở lớn mắt, lặng lẽ gật đầu, cười lộ ra hai lúm đồng tiền.



Vội vã chạy về sân, đám người Diệp Đông đang đóng gói đồ vật, không có chú ý cậu chạy ra khỏi sân, chỉ có Diệp Cẩn nhìn cậu một cái, phát hiện trong mắt cậu mang theo tươi cười, cũng không nói gì, giúp đõa cùng nhau đóng gói.



Có lẽ là do mới vừa giúp đỡ người khác, tâm tình Diệp Thu tốt lắm, cũng chạy đến bên cạnh Diệp Cẩn, giúp đỡ hắn chống đỡ gói khoai tây to.



Qua một giờ mới thu thập xong, nhưng cũng không có người ngại phiền, những thứ này đều để lấp bụng.



Đem đồ vật nhét vào trong xe, đỉnh xe cũng có mấy túi khoai lang đậu phộng, cũng may Hummer đủ lớn, cho dù là như thế này, không gian trong xe vẫn còn rất nhiều.



Vương thẩm đã sớm đun nước ấm, mấy người sau khi tắm nước ấm thoải mái mới vào phòng nghỉ ngơi.



Diệp Đông Diệp Tây ngủ ở phòng khách dưới lầu, những người khác thì ngủ trên lầu.



Vương thúc Vương thẩm tất nhiên ngủ cùng một gian phòng, vì thế còn lại Diệp Thu chỉ có thể ngủ cùng với Diệp Cẩn.



Lúc Diệp Thu tắm xong thì Diệp Cẩn đã nằm trên giường, bởi vì không có điện, chỉ có thể dựa vào ánh trăng thấy bóng người mơ hồ.



Diệp Thu lau khô tóc, thật cẩn thận lên giường.



Vừa mới nằm xuống, Diệp Cẩn liền lấy tay ôm thắt lưng cậu, ôm cậu vào lòng.



Có chút cứng ngắc ghé vào ngực Diệp Cẩn, Diệp Thu đè thấp giọng nói, “Anh, anh thích ôm đồ vật khi ngủ hửm?”



“…Ừm”. Diệp Cẩn dừng lại một chút mới trả lời, nhưng mà Diệp Thu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.



Không tiếng động cười cười, Diệp Thu thả lỏng thân thể, đầu gối lên cánh tay Diệp Cẩn, “Chúc ngủ ngon”.



Diệp Cẩn hôn môi cậu một cái.