Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 15 : Xông vào xưởng thuốc

Ngày đăng: 04:45 19/04/20


Diệp Thu lấy bản đồ ra, đặt ở trên bàn, nhìn nhìn, nói: “Xưởng thuốc cách nơi này cũng khá gần”.



Diệp Cẩn gật đầu, “Chúng ta chủ yếu là đến kho hàng, nơi đó ít người, tang thi hẳn là cũng không nhiều”.



Nhìn Diệp Đông Diệp Tây, Diệp Cẩn lại nói: “Tôi cùng Diệp Thu đi xưởng thuốc, các cậu đi thu thập vật tư, phố đối diện có vài cửa hàng, chú ý an toàn”.



Diệp Đông Diệp Tây quá sợ hãi, “Thiếu gia, chúng ta cùng đi!” Xưởng thuốc tuy rằng không xa, nhưng ai biết tình huống bên trong là gì? Hơn nữa còn mang theo nhị thiếu gia… Cũng không phải bọn họ không tin nhị thiếu, thật sự là cảm thấy vũ lực của mình tốt hơn, đến lúc đó cho dù có cái gì ngoài ý muốn, cũng có thể liều mạng cứu thiếu gia.



Diệp Cẩn lạnh nhạt không nói, Diệp Thu cười cười, mặc áo lông vào, choàng khăn quàng cổ, đeo găng tay cùng mũ giáp, toàn thân che kín kẽ.



"Mười phút sau xuất phát." Diệp Cẩn đứng lên, cũng bắt đầu sửa sang lại trang phục..



Diệp Đông Diệp Tây biết Diệp Cẩn không định đổi ý, đành phải lo lắng liếc nhau, cùng kiểm tra vũ khí cùng trang bị của mình một phen, lại theo Vương thẩm lấy ngọc hồ lô, đến lúc đó tìm được vật tư có thể trực tiếp bỏ vào, miễn cho vướng bận còn lấy không được bao nhiêu.



Vương thúc Vương thẩm ở lại, ở bên cửa sổ dùng súng giúp bọn họ mở đường.



Mấy phút sau, tất cả mọi người đều chuẩn bị xong xuôi, Vương thúc Vương thẩm cũng bắt đầu nổ súng bắn chết tang thi qua lại xung quanh tòa nhà. Súng trang bị ống giảm thanh, khi nổ súng không ngừng phát ra âm thanh “oành”.



Mây người Diệp Thu cầm đao, nhanh chóng giải quyết được tang thi, chui vào trong xe.



Xe lao nhanh, Diệp Thu nhìn phía trước, nói: “Phía trước quẹo trái”.



“Ừm”, Diệp Cẩn nhìn không chớp mắt, Hummer lao đi vững chắc.



Ước chùng qua hơn mười phút, Diệp Thu mói nhìn thấy cửa của xưởng chế thuốc bảng kim loại với dòng chữ “Xưởng chế thuốc XX”, dưới ánh mặt trời hết sức chói mắt.



Cửa kéo của xưởng chế thuốc chạy bằng điện đóng thật chặt, Diệp Cẩn cùng Diệp Thu liếc nhau, đem Hummer để ở ngoài cửa lớn, đi vào trong xưởng.



Đây là xưởng chế thuốc tương đối có quy mô, Diệp Thu chạy đến phòng bảo vệ bên cạnh, nhíu mày.



Diệp Cẩn đánh giá bốn phía, đi đến bên người Diệp Thu.



"Làm sao vậy?"



“Có chút không thích hợp!” Diệp Thu nắm chặt đao trong tay, buông tinh thần lực ra.



“Trong xưởng chế thuốc có người sống sót!” Diệp Thu kinh ngạc mở to hai mắt.



Diệp Cẩn đi vào phòng bảo vệ, bảo vệ bị biến thành tang thi bị chém chết ở trong, hắn né qua thi thể của tang thi, nhìn bản đồ của xưởng bên trong phòng bảo vệ.


Không biết nên phẫn nộ hay là nên bi ai, Diệp Thu nhăn mày.



Tay Diệp Cẩn nắm chặt tay của cậu, như là an ủi, lúc này mới cầm đao đánh tang thi.



Cho dù bọn họ có mặc kệ cũng không ai nói gì, dù sao mạt thế, ai cũng không thể trông cậy vào người khác cứu mình.



Nhưng mà lại chặn đường của bọn họ, hơn nữa tiếng thét chói tai rất có khả năng thu hút thêm nhiều tang thi, vì không muốn bị ngăn ở xưởng chế thuốc, hắn đành phải ra ngoài giết tang thi.



Hơn mười con tang thi cũng không phải vấn đề gì lớn, trong chốc lát đã bị Diệp Cẩn chém sạch.



Người sống sót thấy nguy hiểm được giải trừ đều nhẹ nhàng thở ra, có trực tiếp ngồi xổm trên đường khóc, cũng có mặt chờ mong vây đến bên cạnh Diệp Cẩn, càng không ngừng nói cám ơn.



Trong đó có vài người cẩn thận lau đi bụi trên mặt, xoa đi tóc tán loạn, đi lại cạnh Diệp Cẩn, trong chớp mắt liền khóc hoa lê đẫm mưa.



Diệp Thu đứng ở cách đó không xa, nhìn vài nữ hài nam hài hướng về Diệp Cẩn, phiền muộn nhíu mày, bỏ qua cảm giác khó chịu trong lòng, đi tới.



"Anh!"



Trong mắt Diệp Cẩn hiện lên một chút không kiên nhẫn, hắn vốn không định làm người tốt, càng không thích người khác động vào mình, mấy người trước mắt tiến lại gần hắn, quả thực mạc danh kỳ diệu!



Nghe được âm thanh trong trẻo của Diệp Thu, trong mắt Diệp Cẩn mới dịu đi một chút, quay đầu nói: “Đi thôi”.



Mây người kia khi thấy Diêp Cẩn có ý tứ muốn đi, lập tức khóc càng thêm đáng thương, muốn cho nam nhân trước mắt mang theo chính mình.



Người cường đại luôn khiến người ta sùng bái, huống chi là mạt thế, bên người có một nam nhân vũ lực cường đại thì càng có thể đảm bảo an toàn của chính mình, chuyện này là quan trọng nhất.



Hơn nữa nam nhân trước mắt còn trưởng lại cao lại soái, cho dù là trước mạt thế, cũng là soái ca hiếm có.



Một nam sinh có bộ dáng rất xinh đẹp dựa vào lòng Diệp Cẩn, tựa hồ vô tình kề sát hạ thân Diệp Cẩn, một đôi mắt to ngập nước vô tội nhìn Diệp Cẩn, nói: “Đại ca! Anh cho em đi theo với… Người thân của em đều…” Trong mắt chảy ra một chuỗi nước mắt, nam sinh kia ra vẻ kiên cường chớp mắt, lông mi thật dài trượt theo nước mắt, muốn rơi không hết, cơ hồ nghẹn ngào.



Hắn vẫn biết lợi dụng diện mạo của chính mình như thế nào, cũng biết bộ dáng này nhất định làm người khác đau lòng, chỉ cần có thể khiến cho nam nhân trước mắt mang mình đi, hắn có thể dùng bất cưa thủ đoạn gì.



Mạt thế, chỉ cần sống sót, cái gì hắn không thể làm? Hắn đã cảm nhận đủ cảm giác đói khát, tuy rằng nam nhân này cùng em trai hắn một thân chật cật, nhưng cũng không phải là người phải chịu đói, đi theo bon họ nhất định là quyết định đúng đắn.



………………………………………………………



Hết chương 15



Editor: “Ê cái thằng bạch liên kia, mi có tránh ra không? Chỗ đó là của tiểu Thu nhé!”