Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 65 : Quyết định

Ngày đăng: 04:46 19/04/20


Tam Tiêu treo lên khỏe môi tươi cười âm ngoan, ánh mắt lộ ra ý vì không ai bì nổi, nhưng bởi vì cả người đầy chật vật, nên không chỉ không đạt được mục đích uy hiếp, ngược lại thập phần buồn cười.



Diệp Tây phốc cười một tiếng, khịt mũi coi thường, hắn không hiểu thân là người Hoa Hạ thì họ có nghĩa vụ gì phải quỳ trước mặt hắn.



Bởi vì hắn là hoàng thất? A, kẻ hèn nơi chật hẹp thật nhỏ bé!



Như là không nhìn thấy ánh mắt coi thường của mọi người, Tam Tiêu nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, "Ta chính là thân vương" Nhật Bản! thức thời mau đêm ta về căn cứ! nếu không đến lúc đó các võ sĩ dũng cảm của chúng ta sẽ không buông tha nơi này!"



Có lẽ vì mọi người trầm mặc nên hắn hiểu lầm mọi người sợ thân phận của hắn, Tam tiêu khí thế càng kiêu ngạo: "Ta là người rất rộng lượng nếu các ngươi thừa nhận sai lầm ta sẽ không suy xét nữa!"



Đạo Hằng khóe miệng tươi cười càng lúc càng lớn, cả người toát ra quang mang thánh khiết, hắn đi lên trước nhẹ giọng nói: "Không truy cứu sai lầm của chúng ta?"



"Phải!" Tam tiêu vừa nói vừa nhàn nhã đùa nghịch ống tay áo: "Các ngươi giết nhiều dũng sĩ nước ta như vậy theo lý nên nói phải nghiêm khắc xử tử, nhưng con người ta thật nhân từ, chỉ cần các ngươi hộ tống ta về căn cứ ta liền sẽ đặc xá cho các ngươi!"



"Nếu..." Đạo Hằng trong tay chợt xuất hiện một cái thủy chủ, nhìn qua cực kỳ sắc bén, " Nếu chúng ta giết người thì sao a? Như vậy không phải càng tiện? Ai mà biết chúng ta giết ngươi?"



Cười lạnh một tiếng, Tam Tiêu nói: "Các ngươi quá coi thường ta rồi, thân là hoàng tộc chẳng lẽ một chút bản lĩnh phòng thân lại không có ư?"



Diệp Thu nháy mắt xuất hiện ở sau hắn, trong tay trường đao không do dự mà đem hắn đánh ngất: "Đạo Hằng sư phụ hà tất nói nhiều với hắn, bất quá là cái tên dị năng biến hình nho nhỏ mà thôi, giải quyết thật dễ dàng!"



Đạo Hằng câu môi cười: "Đùa với hắn một chút thôi, Diệp Thu, các ngươi có tính toán gì không?"



Diệp Thu quay đầu nhìn Diệp Cẩn.



Diệp Cẩn ngón tay vừa động, quanh thân độ ấm tăng lên:"Dẫn hắn đi căn cứ!"



Đạo Hằng hơi nghi hoặc: "Đi căn cứ?"



"Phải" Diệp Cẩn gật đầu, không nhiều lời nhìn Diệp Thu.



Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đao trong tay giải thích cho Đạo Hằng: "Căn cứ sinh tồn N thị, chúng ta là từ nơi đó tới, ý của ca ca là chúng ta đem người này đưa tới căn cứ, thông tri cho bọn họ về tin tức người Nhật Bản, có thân phận con tin cao như vậy trong tay, chắc chắn thuyết minh tình huống cũng tương đối dễ. Đến lúc đó người trong căn cứ lại càng dễ dàng tin tưởng chúng ta. Rốt cuộc tin tức trong đại như vậy, nói miệng không bằng chú chứng, ai mà tin đâu?"



Diệp cần gật đầu ý nói đó chính là ý tứ của hắn.


Diệp Thu chậm rãi nắm chặt tay, làm với không làm là hai việc hoàn toàn khác nhau!



Bạch Tùng Chi hung hăng nện ly pha lê trong tay xuống, mất khống chế mà hướng phía Bạch Phi quát lên.



"Ca, ta không cho ngươi đi!"



Bạch Phi nhìn đám mảnh nhỏ của cái ly trên mặt đất, nhíu mày, nói: "Tùng Chi, đây là trách nhiệm của ta."



"Ta mặc kệ!" Bạch Tùng Chi đột nhiên đứng lên ôm lấy Bạch Phi:"Quá nguy hiểm! những người khác đi chẳng phải cũng vậy sao?"



Buồn cười mà vỗ cái ót của hắn, Bạch Phi đối với đệ đệ giống như cái tiểu hài tử đang làm nũng, nói: "Tùng Chi, nghe lời, ta sẽ không sao!"



"Ta không nghe!" Bạch Tùng Chi gât gao ôm cổ Bạch Phi, thanh âm nức nở: "Ta không cho ngươi đi! Ca ca, ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta!"



Nghĩ đến lời nói của cha mẹ mình khi qua đời, Bạch Phi trong mắt ảm đạm, đối với đệ đệ trong lồng ngực mình cũng cảm thấy đau lòng. Đúng vậy, Tùng Chi tuổi còn trẻ, mình lại là thân nhân duy nhất của hắn, hắn tự nhiên sẽ lo lắng.



Nhưng mà...



"Ca ca đáp ứng ngươi sẽ thật nhanh trở lại, được không?" thanh âm Bạch Phi nhu hòa, kiên nhẫn trấn an đệ đệ mình đang lo được lo mất.



"Mang ta đi!" Bạch Tùng Chi ngẩng đầu, mắt mang theo sự chờ đợi: "Ngươi dẫn ta đi thì ta liền đồng ý với ngươi!"



Nếu như vậy thì dù ngươi không có dị năng ta cũng có thể bảo vệ ngươi!



"Không được! ngươi còn nhỏ, thân thể lại không tốt!" Bạch Phi không cần nghĩ ngợi mà cự tuyệt đề nghị của đệ đệ, hắn là đi làm chính sự sao có thể mang theo người nhà.



Bạch Tùng Chi hốc mắt đỏ bừng, lại như vậy, tại sao hắn luôn coi mình như tiểu hài tử... Ta đã trưởng thành, ta có khả năng tự mình bảo vệ ngươi...



Bạch Phi không đợi đệ đệ nhà mình đáp lại, một bên kéo tay Bạch Tùng Chi ra, một bên nói: "Được rồi, ta phải đi họp đừng náo loạn a!"



Cúi đầu, Bạch Tùng Chi hung hăng nắm chặt tay, gân xanh bạo khởi.



Tại sao, luôn là như vậy...