Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 102 : Trong cái rủi có cái may

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



Tuy rằng Lý Mộ Nhiên giận dữ nhưng trong lòng lại tỉnh táo dị thường, không nhìn đủ loại ánh mắt chung quanh, giơ đao trong tay lên, trong tiếng hét chói tai đầy sợ hãi của Tiểu Phượng Kiều cùng với tiếng hô nhỏ nổi lên bốn phía, cô chém đứt mái tóc xoăn bẩn dính nhớp của ả, sau đó một tay đẩy người ngã trên mặt đất, mũi đao vẫn chỉ vào cổ họng yếu ớt của đối phương.



Haizz….. tất cả mọi người không khỏi nhẹ nhàng thở ra nhưng ngay sau đó lại khẽ phát ra tiếng cười nhạo, cho rằng cũng chỉ là ra vẻ thùng rỗng kêu to mà thôi, còn một trong những diễn viên chính — Tiểu Phượng Kiều thì đã sợ tới mức tè ra quần, run run trên đất không dám ồn ào nữa.



Lý Mộ Nhiên cười lạnh “Đao của tao vốn để chém zombie, nhưng nếu bị chọc giận thì cũng không phải không thể liếm máu người…”  Cô đương nhiên còn chưa tức đến mức hồ đồ giết người trong căn cứ.



“Đúng vậy, chúng tôi đều từng giết zombie rồi, không sợ bà đâu!” Ba nhóc Phó Đam cũng vung vẩy vũ khí đã được Tống Nghiễn cải tạo của mình ở bên cạnh trợ trận.



Trương Duệ Dương phản ứng chậm hơn một chút, ngơ ngác nhìn Lý Mộ Nhiên rồi lại nhìn mấy anh chị hùng hùng hổ hổ, cảm thấy mình hình như cũng có thể làm được điều gì đó, vì thế rút dao găm cất trong ngực ra rồi giơ về hướng Tiểu Phượng Kiều lớn tiếng nói “Cháu cũng từng giết quái thú rồi đấy.”



Một trận xôn xao, không khí vốn nghiêm túc thoáng chốc sụp đổ, người vây xem cười ha ha mà ngay cả Tiểu Phượng Kiều cũng nhịn không được nhếch miệng cười, sợ hãi trong lòng giảm bớt đi rất nhiều. Lý Mộ Nhiên yên lặng ngầm lau đi mồ hôi lạnh, cảm thấy đáng lẽ nên để mấy đứa nhỏ lại trong phòng, miễn cho ra ngoài phá hủy khí thế khó lắm cô mới tạo ra được. Cô ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn đám người đang xem náo nhiệt, mặc kệ nói như thế nào, lập trường của mình vẫn phải nói rõ.




“Không phải, không phải.” Dư Kiến Quân cười tủm tỉm khoát tay, giọng nói của ông có hơi lanh lảnh nên nghe vào tai không dễ chịu lắm, nhưng tính tình lại rất tốt, bị người khác bắt nạt cũng rất ít khi tức giận. Có người xem thường ông mắng ông nhát gan, cũng có người ức chế thay ông nhưng ông không để bụng chút nào mà còn luôn cười ha ha. “Gã đó tới căn cứ còn sớm hơn bất cứ người nào trong này, nhưng gã không để ý bất kỳ ai, cho nên đến bây giờ vẫn không có người bạn nào, càng không có ai biết gã tên là gì, tất cả mọi người đều gọi gã là Quỷ Bệnh. Có thể gã bị câm…” Nói đến đây, ông quay mặt nhìn thoáng qua, trong ánh mắt mang theo một chút thương cảm, nhưng thanh âm nói chuyện lại không nhỏ hơn chút nào, gần như toàn bộ mọi người trong xe đều nghe thấy.



Lý Mộ Nhiên hơi xấu hổ, cảm thấy thảo luận về người khác như vậy không tốt lắm, hơn nữa còn nói trước mặt đối phương, đang định bảo Dư Kiến Quân đừng nói nữa thì kết quả còn chưa mở miệng đã bị chặn lại.



“Yên tâm yên tâm, gã không nghe thấy đâu, không tin em hỏi mọi người đi, trước kia còn từng có người lớn tiếng cười mắng gã kìa, gã cũng không có phản ứng gì.” Thực hiển nhiên Dư Kiến Quân vẫn là một người rất cẩn thận, lập tức đã nhận ra băn khoăn của Lý Mộ Nhiên nên cười ha ha nói.



Lý Mộ Nhiên đương nhiên không hỏi những người khác nhưng vẫn nhìn xung quanh, nhận ra người cùng xe quả nhiên đều không có vẻ lo lắng. Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy làm thế là không tốt, nhất là cô gần như có thể khẳng định người nọ không phải là người điếc, bởi vì trước đó gã đã đáp lại Trương Duệ Dương.



“Em đừng thấy gã như thể bị bệnh lao sắp chết mà lầm, kỳ thật gã lợi hại lắm, mỗi tháng gã chỉ ra ngoài hai lần mà có thể kiếm đủ điểm trả tiền thuê nhà và chi tiêu hằng ngày. Nếu ông đây có năng lực như gã, thà làm nhiều hơn vài ngày, đổi một chỗ ở tốt hơn chứ không phải cứ ở trong khu chúng ta, vừa lạnh vừa loạn, buổi tối ngủ cũng không ngon.” Dư Kiến Quân vẫn lải nhải bên tai cô một khắc cũng không ngừng, có lẽ là do chỉ có cô mới có thể im lặng nghe ông tán gẫu mà không ra vẻ mất kiên nhẫn. “Nhưng mà nói thật, ở căn phòng chỗ chúng ta liên tục nửa tháng không ra ngoài thì buồn điên mất, ông đây một ngày cũng không ở được…”



“Anh ấy nhìn là biết thân thể không tốt, thời tiết lạnh như thế, đương nhiên có thể không ra ngoài thì không cần ra, để tránh bệnh tình tăng thêm.” Lý Mộ Nhiên ho nhẹ một tiếng, rốt cục tìm được cơ hội cắt ngang lời đối phương, dùng một câu chấm dứt đề tài này, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác “Nghe nói là xuất hiện zombie biến dị, không biết lợi hại thế nào, anh Dư, căn cứ còn chưa tuyên bố tin tức về chuyện này sao?”



Nói tới vấn đề này, trên mặt Dư Kiến Quân hiếm thấy lộ ra vẻ nghiêm trọng, gãi đầu rồi lắc đầu “Chưa. Không biết thứ kia lợi hại thế nào mà đoàn xe của ngài Tống cũng bị tổn thất.”