Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 111 : Ngoài ý muốn

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Diệp Thần



Beta: Yến Phi Ly



Một con Ultraman bằng nhựa dẻo nằm trên mặt đất, một bàn tay với khớp xương rõ ràng đưa qua nhặt nó lên, phủi đi bụi bặm, ngón tay cái dịu dàng vuốt nhẹ trên mặt, giống như trước mắt là món bảo bối trân quý nhất vậy.



“A Dịch, đi thôi.” Ở cửa cầu thang cách đó không xa, người đàn ông ngũ quan tuấn mĩ thấy anh chưa lên, quay đầu lại hạ giọng kêu lên, cũng đứng chờ tại chỗ.



Trương Dịch bỏ con Ultraman không tính là quá lớn vào trong túi áo khoác ngoài, tăng tốc đi theo.



“Bên trong hẳn là có không ít hộp còn chưa mở, cần gì phải nhặt trên đất.” Thị lực của Nam Thiệu rất tốt, thấy rõ thứ Trương Dịch cất vào trong túi, biết anh lại nghĩ tới Trương Duệ Dương nên trong lòng cũng khổ sở theo, lo lắng Lý Mộ Nhiên có dị năng nhưng lại không dùng được kia có thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ hay không, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn cười nói “Đợi lát nữa chúng ta tới chỗ bán đồ chơi sẽ thu lấy một túi lớn, chờ Dương Dương trở về rồi muốn chơi cái gì cũng được.”



Nơi này là cửa hàng bách hóa tổng hợp Xương Long, đã tới gần với chợ trung tâm của thành phố Hàm Trạch rồi. Gần một năm tiến vào tận thế, cũng chỉ có chợ trung tâm này là nơi đám zombie ít đến thăm hỏi hơn cả, còn có thể nhặt được chút đồ vật. Quân đội của căn cứ mặc dù có thể quét sạch nơi này nhưng mục tiêu của bọn họ lại là kho lúa, xăng dầu, các loại kho hàng vật tư dự trữ cỡ lớn vv…vv, chứ không phải lãng phí thời gian ở siêu thị bách hóa tổng hợp thế này. Chẳng qua lần trước quân khu tới núi Cửu Thương thiệt hại gần một nửa thực lực trong kho hàng, dẫn tới hành động mấy lần sau này của căn cứ cẩn thận hơn nhiều.



Trước đó hai ngày, bọn Kiều Dũng hợp tác với một tiểu đội khác, lấy được không ít than đá trong một mỏ than đen, đủ để bọn họ đốt được mấy tháng. Bởi vì hai đội hợp tác không tồi, nên hẹn nhau lần nữa ở bách hóa tổng hợp trung tâm thành phố. Bằng thực lực của hai đội bọn họ muốn vượt qua đám zombie ở trung tâm thành phố thì hơi miễn cưỡng, may mắn bên trong có người biết rõ thành phố Hàm Trạch, chọn đường tắt đều là nơi vắng vẻ, tuy rằng trên đường tốn không ít tinh thần cùng thể lực nhưng may mắn không có thương vong mà đến được bách hóa tổng hợp nổi danh trong thành phố này. Đương nhiên bọn họ không dám công khai xâm nhập vào từ cửa chính, mà đi vào từ cửa sau của bách hóa, nếu không chỉ sợ zombie sẽ ngửi thấy mùi người mà tràn tới vây tại chỗ này. Lần này bọn họ muốn làm một trận lớn, lái bốn chiếc xe, trong đó có hai chiếc là xe tải chở than từ mỏ than đen thuận lợi trở về, xăng trong bình còn không ít, ngay cả bác Dư và chị Hoa cũng đi theo, đương nhiên không trông mong bọn họ giết zombie, chủ yếu vẫn là cần nhân lực dọn đồ.
Không ai muốn đi một chuyến tay không cả, bởi vậy bốn chiếc xe quẹo trái, hướng về phía siêu thị người đàn ông nói. Chẳng qua khi nghe đến hai chữ kệ hàng, thì chỉ cần người muốn động não một chút thôi cũng nhận ra chỗ kì lạ trong đó. Ai cũng không thể nghĩ ra người nào lại có khả năng mang cả kệ hàng đi, hơn nữa chính yếu nhất là lao lực kéo đống đó về làm gì? Đừng nói tới người sống sót bình thường, ngay chính căn cứ Bác Vệ chỉ sợ cũng không có thực lực chuyển toàn bộ bách hóa từ trung tâm thành phố về, lại còn không để lại chút tin đồn nào cả. Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người không khỏi đè lên một tầng bóng ma.



“Tôi nghĩ tới một người.” Trong một chiếc xe khác, Lưu Hạ nhìn đầu xe đâm xuyên hai zombie nhào tới, như có điều suy nghĩ mà nói.



Không chỉ anh, phàm là người rời khỏi tiểu khu chuyển đến khách sạn ở trung tâm huyện Tử Vân cùng đám người Kiều Dũng trong trận mưa to đều đồng loạt nhớ tới thiếu nữ có năng lực vĩ đại, còn có cả không gian khiến người bình thường thức tỉnh được dị năng kia.



Hàn Linh.



Ngoại trừ dị năng không gian ra, không ai có thể mạnh tới mức thu thập vật tư không kiêng kị như vậy, người bình thường cho dù chỉ lấy thêm một chiếc áo bông dày thôi cũng phải lo lắng xem có chiếm nhiều chỗ hay không, huống chi là cái kệ hàng, giá áo không dùng tới được.



“Hy vọng siêu thị chúng ta sắp tới kia chưa bị ghé thăm.” Triệu Xuân vuốt cánh tay cụt của mình, hơi chút phiền muộn tựa lưng vào ghế, cũng không biết có phải đang hối hận ban đầu không đồng ý đi cùng Hàn Linh, bỏ lỡ cơ hội thức tỉnh dị năng của mình hay không. Lần này tự anh muốn kiên trì đi tiếp, anh nói anh không muốn làm phế nhân.



Trương Dịch từng thảo luận với Nam Thiệu về chuyện dị năng sinh mệnh có thể khiến tứ chi bị cụt mọc lại hay không, bản thân Nam Thiệu cũng không xác định, chẳng qua cảm thấy nếu chỗ bị đứt được bảo vệ tốt hoặc mới bị thương không lâu, thì có lẽ hắn có thể ghép lại hoàn hảo vô khuyết. Đương nhiên, tất cả đây chỉ đều là giả thiết.