Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 122 : Cắn ngược

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Titan



Beta: Yến Phi Ly



Sau khi sửa soạn một đêm, trạng thái của mọi người rất tốt, mà đội hình cũng đã hơi xảy ra biến hóa.



Nam Duy vì không bị thương nhưng sức chiến đấu quá yếu mà bị phân tới đội số hai, trước cậu vừa lúc là Trương Dịch và Nam Thiệu, nhưng hai người ngay từ lần đầu tiên hợp tác đã tràn ngập ăn ý, huống chi đã cùng trải qua vô số lần chiến đấu lớn nhỏ, Nam Duy căn bản không có cơ hội giúp đỡ, chỉ cần ra sức di chuyển hai chân đuổi kịp họ là được. Đối với cậu, nếu Trương Dịch bảo trong lòng anh không hề để tâm một chút nào thì thành thần thánh mất rồi, đối phương dù sao cũng từng là người Nam Thiệu yêu, hơn nữa còn là em trai, là người thân duy nhất trước mắt của hắn, anh không thể không chăm sóc thêm một chút. Tuy rằng đa số thời gian Nam Thiệu đều xem cậu ta như không khí, nhưng vẫn nể tình dòng máu chảy chung trong người kia mà thu nhận cậu.



“Vút!” Lưu Hạ vốn xông lên đầu tiên, đột nhiên lùi lại như một cơn gió, ra hiệu ý bảo mọi người dừng lại.



Một đường đi đến đây, zombie nhiều đến mức bọn họ dường như nửa bước cũng khó đi, đến lúc này dị năng hệ hỏa của Kiều Dũng và A Thanh dưới sức gió như chất dẫn cháy của Lưu Hạ đã nổi lên tác dụng mấu chốt. Sau khi thiêu đốt một diện tích lớn thì có thể nhanh chóng dọn ra một mảnh đất trống, sau đó mọi người không được đợi độ ấm hạ xuống, phải nắm chặt thời gian tiến lên trước khi zombie tụ lại mà lao tới trước, dù chân bắt lửa cũng không rảnh mà lo. Nhưng dị năng sử dụng cũng không phải vô tận, huống chi hiện tại bọn họ căn bản không có thời gian dừng lại thu nhặt tinh hạch bổ sung năng lượng, cho nên không đến lúc bất đắc dĩ, đều là dựa vào đội đầu tiên chém giết chính, người dị năng ở phía sau phóng ra dị năng phụ trợ. Dị năng của Lưu Hạ phần lớn dùng lên đôi bàn chân, một trận gió cuốn ra ngoài, zombie ngay cả bóng dáng đều bắt không được, còn có thể dò đường.



Nhưng mà từ lúc vừa mới bắt đầu, zombie trên đường đã lập tức trở nên thưa thớt, giống như quay về khu ven huyện, việc này đáng lẽ là một chuyện vui nhưng lại không ai vui mừng được, bởi vì quá kì lạ. Cho nên mọi người chậm lại, Lưu Hạ có tốc độ nhanh lại có thể khống chế gió quanh thân che dấu mùi trên người đi trước một bước trinh sát tình huống.



“Trốn đi, nhanh tìm nơi trốn đi…” Mặt mũi Lưu Hạ trắng bệch, không kịp nói gì mà chỉ khoát tay ra hiệu.



Ầm!!! Mấy tiếng nổ vang làm đầu óc mọi người tê rần, không kịp thấy rõ cái gì nhưng ai cũng có bản năng nhạy bén với nguy hiểm luyện ra sau vô số lần chiến đấu nên đều vội né tránh. Những lúc thế này, chênh lệch giữa Nam Duy và những người khác mới hiện ra, cậu thậm chí kém hơn người nhỏ tuổi nhất đội là Hoắc Duệ hay người già nhất như bác Dư.
Nam Duy bị đánh hơi lảo đảo, ôm má ngơ ngẩn nhìn người anh mà mình đã hạ quyết tâm phải đối đãi tốt, tủi hờn chất vấn “Anh, anh đánh em?” Trong giọng nói có không tin, có tổn thương, làm mọi người lúc đầu có thành kiến đối với thiếu niên đều không khỏi không đành lòng.



Nam Thiệu lại không động, lạnh lùng tuyên bố “Đây là lần đầu tiên tôi đánh cậu, cũng là lần cuối cùng. Về sau cậu với tôi không có quan hệ, nếu lại xuống tay với đồng đội giống như hôm nay, vậy cút đi!” Dứt lời bèn định rời đi.



“Anh lại vì một thằng đàn ông đánh em, anh dám… Ai cần có quan hệ gì với anh! Không cần phải tới lần sau, tôi đi ngay bây giờ!” Đôi mắt xinh đẹp của Nam Duy đong đầy nước mắt, cậu vươn tay hung ác mà lau một cái, hét to về phía Nam Thiệu, hét xong liền xoay người chạy ra khỏi bức tường đang làm chỗ trốn tạm thời.



Lưng Nam Thiệu cứng lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích. Kiều Dũng lại ngầm đứng lên, “Aiz, má nó! Lưu Hạ, nhanh chạy đi kéo người quay về, tính tình trẻ con cái gì!”



“Không cần, để nó đi!” Hai bàn tay buông thóng bên người của Nam Thiệu siết thật chặt, mở miệng ngăn cản.



“Câm cmn đi! Việc này cậu để tôi lo, Lưu Hạ nghe tôi, mau đi!” Kiều Dũng mắng, cuối cùng không quên dặn dò “Cẩn thận đấy.”



Lưu Hạ chớp mắt một cái chạy nhanh ra ngoài như gió.



Trương Dịch không khuyên bảo ngay từ đầu, là bởi vì muốn dạy cho thiếu niên không hiểu chuyện kia một bài học nhỏ, rốt cuộc dù anh lòng dạ rộng lớn, cũng không có khả năng không so đo. Anh thật đúng là không sợ chết, nhưng Dương Dương còn đang chờ anh đi tìm, Nam Thiệu vì việc này không biết sẽ đau lòng thống khổ thế nào, cho nên anh giận, cực kì tức giận. Chẳng qua anh không nghĩ tới tính tình thiếu niên lại bướng bỉnh như vậy… Cũng có thể là do cái tính thích gì làm nấy, thế mà cậu lại chạy đi, làm anh không biết nói gì hơn. Day day trán, anh vỗ vai Nam Thiệu, sau đó xoay người tìm chỗ ngồi xuống, quyết định suy ngẫm lại xem về sau mình có nên cứu người lung tung như vậy nữa hay không.