Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 128 : Đột kích bất ngờ

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Mạc Nhi



Beta: Yến Phi Ly



Hoàng Hải nghe vậy liền nhìn Dư Kiến Quân và Hà Quý, rồi sau đó ba người đồng loạt lắc đầu, vẫn là Hoàng Hải mở miệng, chẳng qua ép âm lượng xuống mức thấp nhất “Anh không muốn biến thành vô dụng như họ.” Anh ta lén chỉ người của đội dụ zombie, tất nhiên suy nghĩ về đội dụ zombie của họ giống Lý Mộ Nhiên “Tụi anh là đàn ông, tuy nhát gan nhưng cũng muốn sống bằng năng lực của chính mình, năng lực cỡ nào ăn cơm cỡ ấy. Em là phụ nữ không cần để ý mấy lý do này, theo lý vốn em nên được bảo vệ, nếu như không phải thế giới này…”



Cháo nấu chín nhừ nóng hổi, Lý Mộ Nhiên cầm muỗng đảo mấy vòng, bắt đầu múc vào bát của mọi người, cô lặng im không nói tiếp. Trẻ em và phụ nữ vốn phải được bảo vệ, nếu như cô thật sự tin những lời này thì đừng nói sống đến hiện tại, sợ rằng ngay cả lúc lên đại học cô đều sống không nổi. Mà hiện tại phụ nữ và trẻ em nếu như coi bản thân trở thành kẻ yếu tìm kiếm sự bảo vệ từ người khác mà không tự lập, vậy thì càng ngày sẽ càng yếu, cuối cùng bị tận thế tàn khốc đào thải.



Quỷ Bệnh vẫn không muốn ăn cháo bọn họ cố ý giữ lại cho gã, chỉ lẳng lặng dựa vào tường ngồi ở một bên, nếu như không phải đặc biệt lưu ý, thật sự sẽ hoàn toàn không nhận thấy sự có mặt của gã. Vốn gã không nói chuyện với ai mà chỉ lặng yên ngồi đó, nhưng vị trí lại ở gần bên Lý Mộ Nhiên nên mọi người đều nghĩ họ chung một nhóm.



Gần bên mình? Lý Mộ Nhiên ăn được một nửa, đột nhiên mới phản ứng lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Quỷ Bệnh đang ngồi cạnh mình, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái. Người này một đường đều giữ khoảng cách với bọn họ, sao lúc này lại ngồi bên cô. Cô vừa định đứng dậy dịch chuyển sang bên cạnh, tai liền vang lên giọng nói khàn khàn đặc trưng của Quỷ Bệnh “Nếu không muốn chết thì ngồi yên.”



Nghe đến câu này, không chỉ Lý Mộ Nhiên mà ngay cả những người khác đều sửng sốt, ngẩng đầu đồng loạt nhìn gã. Nhưng gã lại làm như chưa hề nói gì, khôi phục dáng vẻ giống hệt sư thầy ngồi thiền mọi khi. Mọi người anh ngó tôi, tôi ngó anh đều cảm thấy gã Quỷ Bệnh này bị thần kinh, nhưng vẫn nhất trí ra hiệu Lý Mộ Nhiên đừng cử động. Hỏi phỏng chừng là hỏi không ra, ngại gì không tin gã một lần, dù bây giờ có bảo sói đến thì cũng phải bị lừa ba lần mới có thể xác định. Tận thế không sợ người ta lừa có sói đến, chỉ sợ không ai lên tiếng cảnh báo mà thôi.




“Anh nói đi.” Quỷ Bệnh vừa rồi cứu cô một mạng, dù cho không vì cần tinh hạch thì chỉ cần có thể làm cô cũng sẽ tận lực làm. Nhưng nếu như vượt qua phạm vi này thì dù có muốn, cô cũng sẽ không lấy.



Quỷ Bệnh quét mắt nhìn đám người xung quanh đang phóng ánh mắt kinh ngạc lại đây, lời muốn nói ra đột nhiên ngưng lại, ném tinh hạch tới cho Lý Mộ Nhiên “Cô dùng trước, đến Tây Lăng lại nói.”



“Nhưng…” Lý Mộ Nhiên luống cuống tay chân đón nhận, muốn hỏi chẳng lẽ gã không sợ cô hấp thu tinh hạch sau lại đổi ý, hoặc là đưa ra yêu cầu mà cô làm không nổi.



“Thứ này rất quan trọng với cô nhưng đối với tôi chẳng qua chỉ là một tảng đá vô dụng.” Quỷ Bệnh ho khan hai tiếng mới nhàn nhạt nói, vốn ánh mắt chưa từng hiển lộ điều gì bây giờ lại ánh lên vẻ chán ghét, chẳng qua vẻ chán ghét này không phải nhằm vào Lý Mộ Nhiên, mà là đối với chính gã. Trước nay Quỷ Bệnh chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ lưu lạc đến mức phải vừa áp chế vừa dụ dỗ con người – thứ mà vốn trong mắt gã chẳng qua chỉ như lũ kiến.



Tuy gã nói như vậy, Lý Mộ Nhiên vẫn cảm thấy viên tinh hạch này thật sự phỏng tay, nhưng bảo cô buông bỏ thì lại luyến tiếc. Từ nhỏ đến lớn, trừ khi đối mặt với mẹ, đây là lần đầu tiên cô do dự khó quyết định như thế.



Quỷ Bệnh nhìn ra do dự của cô thì cảm thấy phiền phức, cuối cùng quyết định đưa cho đối phương một viên thuốc an thần, chung quy nếu như cô không tăng dị năng lên, lúc đó dù gã nói ra cũng chỉ là vô dụng “Yên tâm, chuyện tôi muốn làm sẽ không khiến cô khó xử.” Có thể giải thích đến một bước này đã là cực hạn của gã, nói xong, gã liền không quản Lý Mộ Nhiên sẽ làm gì nữa, cúi đầu ghét bỏ nhìn sinh vật biến dị đang túm trong tay, thứ này trong mắt gã đê tiện vô cùng, nhưng trong ấn tượng của người thường mà nói tựa hồ có thể có không ít tác dụng, khiến cho ‘ơn nghĩa’ của mình càng được tăng thêm.