Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 13 : Dị năng hệ mộc
Ngày đăng: 09:52 18/04/20
Edit : Dật Phong
Beta : Yến Phi Ly
“Hôm nay thu được bao nhiêu tinh hạch?”
“Còn chưa đếm.” Trương Dịch nhấc ba lô của mình ném qua “Đều trong đó.” Khi anh đang canh gác không có thói quen phân tâm làm chuyện khác.
Nam Thiệu bắt được, đổ đồ bên trong ra. Đây là ba lô hắn đeo lúc trước, bên trong cũng chỉ có một đống kẹo que còn lại tất cả đều là đồ dùng hằng ngày. Thói quen hai, ba mươi năm không phải nói sửa liền có thể sửa, trước đó bởi vì trong đội có người dị năng hệ thủy nên vẫn có thể bảo trì vệ sinh cơ bản, hiện tại tuy rằng lưu lạc đến tình cảnh uống nước cũng có hạn, hắn vẫn không chút do dự cầm mấy thứ này, cùng lắm thì đánh thêm hai con zombie. Về phần lấy cho nhóc con mấy thứ đó cũng là vì thật sự xem không vừa mắt.
Chỉnh lý đồ phân tán trên mặt đất một lần, trong ba lô có thêm không ít chỗ trống. Gom lại tất cả tinh hạch để đếm, có hai mươi lăm viên. Nghĩ đến gì đó, Nam Thiệu sờ sờ túi quần lại lấy ra được một viên, là viên trong siêu thị cô gái kia đưa cho hắn.
“Nhà có buồng vệ sinh và tương đối an toàn thì giá thuê thế nào?” Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định. Chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ kia trong thời tiết nóng bức thế này mỗi ngày đều phải núp trong cái động vừa nhỏ vừa bí phía sau, hắn liền cảm thấy khó chịu. Huống chi cái lều kia thật sự là quá nhỏ, hai người đàn ông trưởng thành ngủ bên trong thì muốn thân thể không dính nhau cũng không được.
“Nếu là buồng vệ sinh độc lập, một nhà là ba trăm tinh hạch, hai nhà thì tốn năm trăm. Loại tốt hơn tôi chưa hỏi.” Trương Dịch cũng không quay đầu lại, hiển nhiên trước đó anh cũng đã nghĩ tới đổi nơi ở an toàn hơn, chỉ tiếc không có năng lực. “Có thể sống trong khu nhà ở thì năng lực cũng không yếu, rất ít người có ý đồ với mấy hộ gia đình đó.” Mà chỉ cần không chủ động trêu chọc, người dị năng sẽ càng không thèm tiêu phí tinh lực với người thường.
“Xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ lâu như vậy.” Trong lòng Nam Thiệu cảm thấy có lỗi, hắn đứng dậy, chú ý tới trong tay đối phương đang niết hạt mầm nho nhỏ, chính là thứ tối qua được hắn tác động mà nảy mầm.
“Không có gì, dù sao tôi cũng không ngủ được.” Trương Dịch lắc đầu, chống bàn đứng dậy, tìm bình thủy tinh trong phòng bỏ hạt mầm vào, sau đó mới như nhớ tới cái gì, lắc lắc cái chai với Nam Thiệu, hỏi “Không ngại chứ?” Hóa ra đêm qua anh thấy Nam Thiệu thật lâu cũng không có động tĩnh, lo lắng hắn gặp chuyện không may cho nên đi qua nhìn một chút, xác định tình huống đối phương bình thường tuy có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tỉnh dậy thì mới thả lỏng tâm tình, khi quay lại thuận tay cầm hạt mầm đặt ở một bên lại đây. Cái mầm tuy nhỏ nhưng lại làm cho con người ta cảm giác sự sống căng tràn, khiến anh nghĩ đến Dương Dương.
“Đương nhiên.” Nam Thiệu cười rộ lên, tinh thần rất tốt, tâm tình tựa hồ cũng tốt hơn “Kỳ thật không cần mang theo. Trở về tôi có thể tiếp tục kích thích hạt khác.” Hắn biết Trương Dịch bảo tồn nó là vì nhóc con Dương Dương kia.
“Bỏ thì tiếc lắm.” Trương Dịch trả lời như vậy không tiếp tục đề tài này, mà nhắc tới một chuyện khác “Về sau lúc hấp thu tinh hạch, tốt nhất là anh ở trong thôn trấn hoặc là phải có tôi bên cạnh.”
Không cần anh nói, Nam Thiệu cũng ý thức được khi hấp thu tinh hạch hắn rơi vào trạng thái vô giác với tất cả xung quanh sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng nghe đối phương chủ động dặn dò, trong lòng vẫn mơ hồ dâng lên một tia ấm áp còn có cảm động, đáng tiếc trả lời đối phương lại chỉ là hai chữ không có gì đặc biệt “Tôi biết.”
Trương Dịch khẽ gật đầu, đi qua lấy trong túi một bao bánh quy, xé mở, hai người chia nhau ăn mấy miếng liền thu thập đồ ngày hôm qua lấy được cùng xuống lầu đón xe.
Xe từ trấn trên đến sớm nhất cũng phải 8 giờ, bởi vì số lượng xe có hạn mà người thường ở trấn trên đi săn zombie khá nhiều, cho nên khi xe tới thả hết người xuống sẽ lập tức quay lại vận chuyển nhóm người tiếp theo. Hai người chính là muốn đáp chuyến xe này.