Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 141 : Đường cùng (3)

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: TiTan



Beta: Yến Phi Ly



Thì ra lúc sáng sớm thấy tình huống không ổn, Trương Dịch đã bảo Bùi Viễn cầm nến đi xem xét chuồng heo dưới nhà trúc một chút, xác định có thể tạm thời trốn trong đó thì mang vũ khí chăn đệm thức ăn nước uống bọn họ thu thập được và cả Giới Sân xuống trước, sau đó ném thêm mấy thi thể zombie vào, chỉ chờ lúc này.



Dựng thang, treo mấy mẩu thi thể zombie bị chém thành vụn ở lối vào, cố hết sức che đi mùi của mọi người, sống chết trước mắt thì không khí trong chuồng heo như thế nào đã không còn quan trọng nữa.



Mọi người đều mệt rũ rượi, làm xong mọi việc thì chẳng muốn nghĩ gì nữa, rải chăn, ngã xuống đất. Từ Tịnh không thể tưởng tượng được lăn một vòng, kết quả tự mình lại phải vòng trở về chuồng heo, trong lòng buồn bực không thôi. Cũng may chuồng heo này trước tận thế không nuôi heo, tuy rằng nhiều tro bụi nhưng vẫn khô ráo, đồ đạc vớ vẩn để lung tung, mọi người gạt luôn đi, lót tấm ván gỗ phía dưới người, ngủ!



Mặc dù có gỗ cũng có nến, nhưng bọn họ lại không thể nhóm lửa. Trước mắt đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm, trốn ở chỗ này cũng chỉ là kế sách tạm thời, không giải quyết được căn bản vấn đề. Nếu zombie vẫn luôn ào tới bên ngoài, sẽ có lúc thức ăn nước uống cạn hết, mạng họ cũng xong. Đấy chỉ là suy đoán lạc quan, nếu sau này zombie không chịu ảnh hưởng của các loại đồ vật ở mặt trên mà phá vào được chuồng heo, hoặc những người Yết sống sót nghĩ đến việc cho căn nhà trúc này một mồi lửa… Nhưng mặc kệ sự tình phát triển thế nào, ít nhất bây giờ bọn họ còn chưa bước vào bước đường cùng, còn có cơ hội hồi sức. Có thể chỉ cầm cự được mấy giờ, có lẽ chỉ mấy ngày, mà trong khoảng thời gian này, không ai biết mọi chuyện có thể thay đổi hay không, sở dĩ họ lựa chọn lui lại để chờ một cơ hội xa vời này.



“Anh có đói bụng không?” Nam Thiệu thấp giọng hỏi Trương Dịch, sau đó sờ soạng tìm đồ ăn.



Trương Dịch bắt lấy tay hắn, giết zombie cả ngày hầu như không ngừng, anh cảm thấy tay đã không phải tay của mình nữa rồi, Nam Thiệu chắc chắn cũng không tốt hơn “Đừng lộn xộn.” Nói rồi, dựa qua nằm cạnh hắn, rải chăn ra đắp hai người lại. Quần áo dính đầy máu đen và dịch thối của zombie, nhưng không ai dám cởi quần áo ngủ, chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy. Dù sao sau tận thế hầu như lúc nào cũng lôi thôi như thế này, cũng thành thói quen rồi.


“Người kia đã hóa zombie. Nếu anh tới gần cứu, sẽ bị cắn… hoặc là cào thương.” Cô quyết định vẫn nên giải thích một chút, tuy rằng lúc trước cô đẩy người cũng không nghĩ nhiều như vậy.



“Zombie? À, zombie.” Tống Nghiễn đè đầu lại, chờ những ký ức hỗn loạn bạo động bên trong thoáng bình tĩnh trở lại, mới mở miệng, giọng điệu đã tốt rất nhiều “Cám ơn em cứu tôi.” Không biết hắn cảm ơn việc xảy ra trước mạt thế, hay là việc trước mắt.



“Không, không có gì, chủ nhiệm, anh cũng giúp em rất nhiều.” Mặt Lý Mộ Nhiên hơi nóng, không có thói quen được người ta trịnh trọng cám ơn, vội đổi đề tài “Nơi này gần căn cứ quá, sợ bọn họ sẽ đuổi đến đây, chúng ta đi trước đã.”



“Rời đi?” Tống Nghiễn một lát sau mới thong thả đáp lại cô, hắn bám tường đứng lên, vặn cổ, lại bắt đầu xoa nắn tay chân cứng đờ “Vì sao phải rời đi? Lúc nãy em làm thế nào mang tôi ra, có thể mang tôi trở về được không?”



Lý Mộ Nhiên ngạc nhiên nhìn hắn, một lát sau mới khó khăn mở miệng “Anh còn muốn trở về?” Thật vất vả trốn ra ngoài, thế nhưng còn muốn chui đầu vào lưới, đến tột cùng anh nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ còn có gì lưu luyến với nơi đó?



Tống Nghiễn ừ một tiếng, tiếp tục đá chân duỗi tay, ánh mắt lạc lên không trung. Đã mấy ngày liền không có tuyết rơi, trời lại vẫn âm u như cũ, không thấy chút dấu hiệu mặt trời nào. Nhưng với hắn bây giờ sắc trời ủ dột này cũng cảm thấy vô cùng thân thiết đáng yêu. Con người thường sau khi đánh mất mới biết được những gì mình đã có quý giá đến mức nào, hắn cũng không phải ngoại lệ.



“Tôi có một ít cấp dưới bị bắt vào, cần mau chóng cứu bọn họ ra. Một khi tôi biến mất, người ở phòng thí nghiệm chỉ sợ sẽ lập tức bị dời đi, cứu cũng không kịp.” Giọng hắn trầm thấp giải thích. Còn có một câu hắn không nói, nếu đã ra tay với hắn, hắn cũng không thể không đáp lại.



“Nhưng dị năng của em chỉ có thể sử dụng một lần nữa, nếu đem anh qua đó thì chúng ta sẽ không chạy ra được.” Lý Mộ Nhiên không muốn, cô tới để cứu người, cứu xong rồi chẳng lẽ còn ngốc đến mức để mình bị bắt lại à? Sau lần đầu tiên, mọi người đều đã có đề phòng, thế này không phải tự nộp mạng sao? Vì thế cô bắt đầu tận tình khuyên bảo hắn bỏ ý định “Anh Lâm An còn đang suy nghĩ biện pháp cứu anh đó, không bằng cứ đi gặp anh ấy trước, sau đó cùng nhau nghĩ cách cứu những người khác…”