Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 148 : Trống của người Yết (1)

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



Bình bịch! Bình bịch! Bình bịch!



Sàn trúc vang lên từng tiếng bước chân hỗn loạn kéo dài, khiến mọi người trong bóng đêm bất giác ngừng hô hấp, đến khi tiếng động đi xa mới chậm rãi mà thở ra xả giận.



Đã là ngày thứ sáu, mỗi ngày bọn họ đều phải lo lắng đề phòng mà lắng nghe tiếng bước chân với tiếng gõ mặt sàn trên đỉnh đầu truyền đến, sợ có chỗ nào không đủ rắn chắc, cứ thế vỡ ra thành lỗ hổng, đến lúc ấy thì muốn trốn cũng không có chỗ mà trốn. Những zombie này tuy rằng không có trí tuệ, nhưng quyết tâm giành lấy thức ăn lại khiến con người đau đầu vô cùng.



Thức ăn mang theo nếu tiết kiệm còn đủ 3 – 4 ngày nữa nhưng nước lại chẳng còn dư bao nhiêu, nếu tiếp tục chờ đợi, trừ khi toàn bộ zombie tản đi hết trong vòng ba ngày, bằng không e là bọn họ chỉ còn nước chết vì khát trước. May mắn trong mấy ngày này, tuy bởi vì khuyết thiếu tinh thạch bổ sung dị năng mà mất nhiều thời gian hơn nhưng vết thương của Giới Sân vẫn được Nam Thiệu trị khỏi hoàn toàn, không chỉ không có bất kì di chứng gì, tựa hồ còn giống như Trương Dịch, cảm giác cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.



“Anh Dịch nhìn như trẻ hơn mười tuổi, khẳng định trông tôi bây giờ cũng giống mười bảy, mười tám đúng không.” Trương Dịch đổi khác, những người quen thuộc với anh đều chú ý tới, sau khi biết nguyên nhân Hòa thượng ở đó mà đắc chí, không chút sầu bi nào vì tình cảnh trước mắt. Hình như từ lúc quen biết tới nay, anh chàng chưa lộ biểu tình ưu sầu bao giờ, dù là bị trở thành thịt heo giống lúc trước hay là sau đó trúng đạn mạng sống bị đe dọa. Chẳng qua thanh âm khàn khàn vẫn bại lộ tình trạng thân thể hiện tại.



Bởi vì nước mang theo vốn không bao nhiêu, vì kéo dài thêm thời gian vài ngày, ngay từ đầu bọn họ liền có kế hoạch khống chế nước uống. Giới Sân bị thương mất máu cần bổ sung nhiều nước, được chăm sóc nhiều hơn còn như thế này, tình trạng những người khác có thể tưởng tượng ra. Cũng may Trương Dịch đã trải qua những ngày nước khan hiếm nhất khi tận thế mới bắt đầu, khi đó mặt trời chói chang, ngày qua ngày được nửa bình nước cũng đã là xa xỉ cho nên trước mắt vẫn chịu đựng được.



“Giống thằng nhóc mới đẻ đầu đầy cứt trâu ấy!” Từ Tịnh xùy một tiếng, cổ họng khàn khàn, trong lòng lại thầm giật mình vì dị năng của Nam Thiệu.



Bùi Viễn bật cười, phen này từ hy vọng đi đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng thấy được hy vọng, rồi sau đó lại quay về tuyệt vọng, những chuyện đã trải qua rèn luyện tâm tính cậu không khác gì khi chứng kiến cha mẹ chết, nếu nói việc cha mẹ chết khiến cậu cảm thấy đau khổ, trong một đêm buộc phải cứng cáp, thì lần này phần nhiều là suy nghĩ đã trưởng thành hơn. Mất đi non nớt nhanh nhẹn của thiếu niên, trở nên bình tĩnh thận trọng, thậm chí đối mặt với cái chết cũng bình thản hơn. Vì vậy mặc dù tình cảnh trước mắt không tốt, nhưng nghe hai người đối thoại cậu vẫn có tâm tình cười ra tiếng.



“A di đà phật, theo tôi thấy, Từ thí chủ chính là một đóa hoa tươi vĩ đại.” Giới Sân nghe lời Từ Tịnh nói nhưng không buồn bực chút nào, mà là cười ha ha đáp trả.



Từ Tịnh chớp mắt không nói gì, lời này rõ ràng có thể coi là lời hay, nhưng không biết tại sao cô nghe thấy khó chịu lại không thể nào phát tác. Những người khác cũng giống cô, mặc dù cảm thấy là lạ nhưng chợt nghĩ có thể là do những lời này phát ra từ cái miệng có vẻ dịu dàng của một hòa thượng mà thôi, chỉ mình Nam Thiệu mỉm cười trong bóng đêm.



Trong lòng có cái gì sẽ nhìn thấy là cái đó. Câu chuyện Tô Đông Pha và thiền sư Phật Ấn(1) không xa lạ gì với rất nhiều người, chẳng qua Từ Tịnh trải qua huấn luyện thể năng khắc nghiệt từ nhỏ, học nhiều ngoại ngữ, học các kỹ năng súng ống, đánh nhau kịch liệt, tra tấn, ám sát, lại không lãng phí thời gian vào mấy thứ ngoài lề, dã sử thú vị của Phật Giáo đương nhiên chưa từng nghe qua. Cục thịt Trần bình thường ngay cả sách cũng không đọc nên không biết, về phần Trương Dịch và Bùi Viễn, có lẽ đã nghe qua, có lẽ chưa từng nghe, tóm lại là thuộc nhóm cười xong quên luôn, nào sẽ liên tưởng đến đối thoại của hai người kia. Chỉ có Nam Thiệu đọc lướt qua khá nhiều loại sách, ngày trước đeo kính cũng không phải làm cảnh, vừa nghe liền hiểu rõ ý của Giới Sân, cho nên nhịn không được khẽ cười. Cũng may hắn không nói nhiều, nếu không e rằng Giới Sân sẽ bị chị hai kia dập chết mất.



“Nước không còn bao nhiêu, mỗi người một ngụm, uống xong chúng ta liền ra ngoài, so với uất ức chết ở đây không bằng ra ngoài giết cho sảng khoái!” Nghĩ không hiểu liền không nghĩ nữa, bỏ qua đề tài này, Từ Tịnh đề xuất, rồi sau đó hình như mới nhớ tới Trương Dịch và Nam Thiệu không giống bọn cục thịt Trần, lời mình nói không phải quyết định cuối cùng, bởi vậy lại thêm một câu “Mọi người thấy thế nào?”
Tô nghe thế vui lắm. Thiền sư hỏi lại:



– Thế ngài thấy tôi ngồi thiền giống cái gì?



Tô đáp:



– Trông ngài ngồi thiền giống 1 đống phân bò.



Thiền sư nghe thế cũng hứng chí lắm.



Tô Đông Pha cười suốt dọc đường về, nghĩ bụng hôm nay ta đã thắng lão hòa thượng đó 1 phen rồi. Bị ta nói là đống phân bò mà không bẻ lại được câu nào cả. Tô về khoe với em gái Tô tiểu muội:



– Hôm nay anh đã qua mặt được lão sư già đó rồi.



Tô tiểu muội hỏi chuyện gì, Tô Đông Pha hào hứng kể lại. Tô tiểu muội cười ầm lên, Tô Đông Pha càng hào hứng. Tiểu muội nói:



– Muội cười là cười huynh đó, huynh lại thua lão hòa thượng ấy rồi.



Tô ngạc nhiên hỏi thế nào. Tiểu muội đáp:



– Tâm lão hòa thượng là tâm bồ tát, nên thấy huynh cũng giống như Bồ tát. Còn tâm của huynh thì toàn phân bò nên huynh thấy hòa thượng như đống phân bò thôi. Tâm huynh như thế làm sao mà bằng được tâm lão hòa thượng.



Tô đỏ mặt tía tai, xấu hổ với em gái quá.



— Nếu mình để cho những hạt giống không dễ thương, những hạt giống của giận hờn, ganh tỵ, ích kỷ, hơn thua… có cơ hội phát sinh thì mình nhìn đâu cũng thấy “phân bò” hết. Ngược lại, nếu mình biết nuôi dưỡng và phát triển những hạt giống từ, bi, hỷ, xả, những hạt giống thương yêu, cảm thông, tha thứ… thì mình nhìn ai cũng thấy dễ thương, nhìn đâu cũng thấy Tịnh độ, thấy Phật. (Nguồn internet)