Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 150 : Trống của người Yết (3)

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: TiTan



Beta: Yến Phi Ly



Tổng cộng 212 con zombie, đấu với sáu người, mỗi người bình quân ba mươi lăm con. Đối với những người đã giết chết không biết bao nhiêu zombie mà nói thật ra cũng không tính là nhiều, nhưng zombie rốt cuộc không phải bia ngắm đứng yên một nơi để người ta giết, huống chi sau trận mưa to khả năng linh hoạt của chúng đã dần dần có thể so sánh với người thường, điều này làm cho độ khó của việc ứng đối bay lên không chỉ một cấp bậc, nhưng cũng may zombie không có trí tuệ, chỉ biết đấu đá lung tung, hơn nữa nhóm Trương Dịch đứng ở đầu cầu, không cần lo lắng bị bao vây, dễ hơn giết chúng nó dưới chân núi hay trên đường lớn.



Kỳ thật khi chú ý thấy hai chiếc xe việt dã này vừa được sử dụng không lâu, chủ xe có khả năng còn sống thì Trương Dịch đã không định lấy xe đi. Tận thế đến tuy rằng pháp luật kỉ cương tan vỡ, đạo đức chết theo mạng người, con người đối xử với nhau ghê tởm không kiêng nể gì, vì sinh tồn vì mạng sống mà đồng loại tương tàn, người thân bạn bè thay lòng, vợ chồng phản bội, nhưng mà luôn có một số người trong lòng có vạch ngăn đạo đức của riêng mình, dù cho không có pháp luật hay dư luận quản lý, vẫn giữ nguyên bản ngã ngày xưa, chỉ vì không thẹn với lương tâm. Mà lại có những người khác, vì bảo vệ người thân, bạn bè, người yêu, ép chính mình trở nên cứng rắn kiên cường, cũng bởi vì sự tồn tại của họ mà trong lòng còn giữ được một nơi mềm mại. Trương Dịch ước chừng có thể xem như ở giữa những người này, mỗi khi anh đưa ra quyết định đều không tự chủ được nghĩ đến Dương Dương không biết đang lưu lạc ở phương nào, nghĩ đến nhóc con có thể gặp gỡ được người tốt hay không, có thể gặp lại anh không. Chính mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác, cho nên anh không muốn mượn gió bẻ măng lấy xe đi, cướp đoạt cơ hội sống của người vô tội. Chính vì vậy, khi Giới Sân thỉnh cầu quay lại thì dù rằng biết rất nguy hiểm nhưng anh vẫn không ngăn cản. Thời thế khó khăn, có những việc cuối cùng vẫn phải có người đi làm.



So với anh, những người khác còn đơn giản hơn, Từ Tịnh cảm thấy việc này cũng không phải không còn đường sống, hơn nữa bản thân cô thích mạo hiểm, cho nên giữ mặt mũi cho Giới Sân, ai bảo cô nhìn hòa thượng giả này rất thuận mắt. Mà với tính cách Nam Thiệu và cục thịt Trần, không cần xe cũng được, thuận tay làm chuyện tốt cũng không sao, nhưng không có khả năng bọn họ cố ý mạo hiểm đi nhắc nhở người khác đâu, chẳng qua vì Trương Dịch và Giới Sân nên mới không phản đối. Còn nhóc Bùi Viễn cũng không có ý định khác, thiếu niên chỉ biết rằng cứ đi theo các anh chị là được, không đến thời điểm phải tự mình quyết định thì cậu sẽ không hao tâm tốn sức suy nghĩ nhiều, thế nên đề nghị của Giới Sân dứt khoát thông qua chẳng gặp phải cản trở gì. Và đương nhiên nguyên nhân lớn cũng là do tình cảm giữa mọi người với nhau, giữa mọi người với mình, không khỏi làm anh cảm động.



Một giờ sau, cục thịt Trần nhìn lưỡi đao bị mẻ của bản thân, mặt xị ra. Trên cầu, dưới cầu không tính những khe suối quá sâu nơi nơi đều có thể nhìn thấy những thi thể nằm tứ tung ngang dọc, trên người là trang phục dân tộc diễm lệ làm tất cả nhìn qua giống như là một lễ tế long trọng.



Không còn zombie có thể hoạt động đứng thẳng được, cũng không có zombie nấp trong chỗ tối đánh bất ngờ như dự đoán, càng không có làn sóng zombie đuổi theo, làm cho mọi người âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Chẳng qua đao dù đã được dị năng kim loại cải tạo nhiều lần thì qua những lần đại chiến chém đầu mấy trăm zombie vẫn bị cùn nứt. So với những người khác, số lần chém của Trương Dịch nhiều nhất, mà lưỡi đao cải tạo lại giữ được tốt hơn nhiều, ít nhất chém mấy chục con nữa không thành vấn đề. Hiển nhiên có quan hệ với việc luyện đao ngày thường của anh, làm Từ Tịnh không khỏi nhìn anh bằng con mắt khác.



“Nếu có dị năng kim loại ở đây thì tốt rồi.” Cục thịt Trần cảm thán.
Không có người còn đi vào nhìn làm gì. Hai người không hẹn mà cùng nảy lên ý niệm này, nhưng tay Trương Dịch vẫn duỗi ra, có điều ngoài dự đoán chính là, cửa kia cũng không bị đẩy ra. Trương Dịch lại đẩy thêm hai phần sức, kết quả vẫn không mở ra được.



“Có phải bị khóa không?” Nam Thiệu hỏi, cửa bị khóa là việc bình thường.



“Không có khóa.” Trương Dịch cẩn thận dò xét mép cửa trên dưới một chút, lắc đầu phủ quyết suy đoán của anh “Hẳn là bị giữ lại từ bên trong.”



Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều không khỏi trở nên thận trọng. Dị năng của Nam Thiệu sẽ không có vấn đề, vậy có khả năng nguyên nhân chính là có kẻ bên trong có thể tránh đi dò xét của lực sinh mệnh, hoặc là đã chết. Bọn họ tuy rằng không nhớ rõ lắm tình huống cụ thể lục tìm nơi này mấy hôm trước, nhưng vẫn nhớ rõ lúc trước tất cả cửa bị khóa lại hoặc gài then từ bên trong đều đã bị bọn họ mở ra. Cho nên, cửa này hẳn là về sau mới bị người đóng lại.



“Để tôi.” Nam Thiệu kéo Trương Dịch ra sau lưng, trong tay cầm đao lách khe cửa, tìm trên dưới, đụng phải then cài cửa, từ xúc cảm với tiếng vang phát ra xem, có thể suy ra là bằng gỗ. Kiến trúc của miếu thần phỏng tất tần tật theo kiến trúc cổ đại, tiện hơn cho bọn họ nhiều.



Thân đao cạy một cái, loảng xoảng một tiếng, then cửa rơi xuống đất, cửa kẽo kẹt chậm rãi mở ra một khe hẹp, đầu dê vẽ trên cửa tựa như bị xé rách, dưới ánh sáng âm u vặn vẹo thành một bộ dáng đáng sợ. Hai người bất giác ngừng thở, cơ bắp toàn thân căng thẳng, chỉ cần một cảm giác không đúng liền lập tức ra tay.



Nhưng đến tận khi cửa hoàn toàn mở ra, bên trong cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.