Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 155 : Trống của người Yết (8)

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: TiTan



Beta: Yến Phi Ly



Bên này chiến đấu xong, trong sơn động lại có một loại không khí quỷ dị khác.



Từ Tịnh thấy Nam Thiệu gặp nguy, vội nổ súng cứu trợ, nào biết được súng hai tay không có tác dụng, đạn bắn trúng nhưng không làm nó bị thương được mà ngược lại càng chọc giận con zombie kia, nó quay đầu nhào đến hướng cô. Để đối phó với con zombie trốn trong vách núi nên lúc đi trong động, mọi người đã dựa lưng vào nhau tạo thành một hàng dài kín kẽ, Từ Tịnh vừa lúc bị che ở tận cùng bên trong, Cục thịt Trần mới vừa kéo Nam Thiệu ra đẩy mạnh tới chỗ một thanh niên khác liền cảm thấy một luồng gió sắc bén bắn thẳng vào mặt. Y kêu lên sợ hãi một tiếng, thân thể ngửa ra sau tránh đi móng vuốt cào vào mặt, đồng thời chân phải bay lên đá ra.



Tiếng khớp xương đứt gãy răng rắc vang lên, thân thể nặng nề của Cục thịt Trần mập mạp bị quăng ngã bay ra, đập vào cả những người đằng sau kết đội với y vốn chân đã nhũn hết ngã trên mặt đất. Chỉ có Từ Tịnh phản ứng nhanh mới tránh được. Mà con zombie kia lại chỉ bị lùi hai bước liền dừng, đang muốn tiếp tục tấn công thì phía trước đột nhiên dựng lên một bức tường đá chặn đường nó lại.



“Cái đm thằng chó đẻ nào làm?” Từ Tịnh thấy Nam Thiệu bị vây đơn độc với con zombie súng bắn không chết ở bên kia, không khỏi giận dữ mắng.



Mặt Giang Hàng xanh lè cắn môi đẩy đất cát đè trên người, cố hết sức ngồi dậy, giơ tay ý bảo mình làm, anh ta như không nhận thấy đối phương đang tức giận, thở dốc nói “Chắn không được bao lâu.” Tuy anh ta có dị năng, nhưng trước cũng không thường sử dụng, vô dụng như không, vừa dùng một lần này liền cảm thấy chút sức lực mới tích góp được đã không còn.



Như để xác minh lời vừa rồi, vách đá vừa được dựng lên đã bị phá thủng lỗ lớn, móng vuốt sắc bén ánh kim loại của zombie duỗi vào. Từ Tịnh không rảnh trách cứ Giang Hàng tiếp, nâng súng lên tạch tạch tạch mấy phát. Tiếng rống giận của zombie vang lên ầm ầm, tường đá bị phá vỡ hoàn toàn.



Từ Tịnh chú ý thấy bả vai zombie có vết nứt bằng cổ tay, hẳn là do cô vừa rồi bắn toàn bộ đạn vào một chỗ tạo thành, tinh thần không khỏi rung lên, nhưng không đợi cô giở lại chiêu cũ liền thấy được một cảnh làm cô kinh hãi. Thì ra miệng vết thương của con zombie kia thế nhưng đang khỏi hẳn với tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được.
Kỳ quái hơn, lực sinh mệnh của con zombie này nhìn có vẻ cực kỳ mỏng manh, nguồn lực hấp thu được qua chỗ tiếp xúc cũng rất ít, nhưng cứ cuồn cuộn không ngừng như không có điểm cuối. Chỉ cần có thể hấp thu thì Nam Thiệu không lo tốc độ chậm, có điều tình huống thực tế lại không cho phép hắn từ từ, bởi vì con zombie hiển nhiên cũng cảm giác được uy hiếp lớn, giãy giụa càng ngày càng mãnh liệt, làm hắn nhiều lần thiếu chút nữa trượt tay, không thể không rút một tay khác bám lên mặt đất, nhưng chân vẫn bị kéo, bắt đầu chậm rãi trượt xuống.



Trời rất lạnh mà trên trán Nam Thiệu lại mướt mồ hôi, sau đó trượt xuống mũi nhỏ giọt trên mặt đá. Khó khăn lắm mới gặp được một cơ hội phát triển năng lực sinh mệnh của bản thân, hắn thật sự không cam lòng cứ buông tay từ bỏ như vậy. Nhưng cơ thể hắn đã căng cứng trong lúc giữ con zombie giãy giụa trên không, dù lúc này muốn vớt nó lên cũng chỉ có lòng mà không có lực, cứ do dự mãi, chỉ sợ chính hắn cũng sẽ bị liên luỵ kéo xuống. Hắn hao hết tâm tư thậm chí không tiếc lấy tính mạng bản thân dụ con zombie không phải để được kết quả này. Nghĩ đến đây hắn cắn răng một cái, quyết tâm chuẩn bị buông tay, tập trung toàn bộ dị năng định nháy mắt lúc buông tay phát ra một đòn trí mạng với zombie. Đột nhiên mắt cá chân trái bị chạm vào, hắn giật mình sợ hãi, nhưng sau đó nhanh chóng thả lỏng lại bởi cảm giác quen thuộc.



“Yên tâm, con zombie kia đã được giải quyết rồi.” Giọng nói trầm tĩnh của Trương Dịch vang lên bên tai hắn, làm Nam Thiệu lúc đầu còn lo lắng nhanh chóng hoàn toàn bình tâm lại, chuyên tâm hút lực sinh mệnh từ zombie.



Thì ra lúc Trương Dịch tiến vào, người đầu tiên gặp được là Trần Đống và thi thể gã người Yết. Những gì Trần Đống biết có hạn, cho nên anh cũng không lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi đó, lập tức vào sâu hơn, sau đó thấy được bọn Từ Tịnh tụ bên nhau như chim sợ cành cong. Lúc anh đột nhiên xuất hiện, Từ Tịnh chút nữa lấy súng bắn anh. Đương nhiên, bởi vì đường vào động là đường ngoặt bên ngoài không có thứ gì ngăn cản cho nên anh cũng liếc mắt một cái thấy được tình thế nguy hiểm của Nam Thiệu. Bản thân anh đương nhiên muốn đi giúp Nam Thiệu trước, nhưng nhìn thấy biểu tình lo sợ nghi hoặc bất an của năm sáu người trong động, chỉ có mình Nam Thiệu đối phó con zombie kia bên ngoài, căn bản không phù hợp lẽ thường. Cho nên trong lòng anh dù nôn nóng vẫn quyết định biết rõ tình huống đã. Cũng trùng hợp, con zombie trốn ở vách núi kia thế nhưng thừa dịp nháy mắt Trương Dịch xuất hiện làm mọi người hơi phân tâm muốn diễn lại trò cũ, trồi ra từ trên mặt đất muốn kéo Giang Hàng xuống. So thính giác và độ cảnh giác trước nguy hiểm, Trương Dịch hiển nhiên còn hơn cả Từ Tịnh, nhờ thời gian anh bị thương nằm liệt một chỗ trên giường dốc sức tu luyện tâm cảnh và ngũ cảm. Bởi vậy zombie mới vừa cử động, còn chưa trồi ra khỏi vách đá, lỗ tai anh đã nghe được, vung đao nhanh như chớp. Chờ lúc Từ Tịnh nhận ra bấm cò súng, lưỡi đao anh đã chém xuống đỉnh đầu con zombie vừa trồi ra từ dưới đất. Viên đạn Từ Tịnh bắn theo sau, bắn thủng giữa trán nó. Vì thế con zombie dị năng hệ thổ lén lút gian giảo làm một đám người nghi thần nghi quỷ trông gà hoá cuốc cứ bị giải quyết một cách nhìn thoải mái như vậy. Khi mọi người còn đang kinh ngạc vui mừng hoan hô, Trương Dịch mới biết nguyên nhân bọn họ bị nhốt nơi đây, cũng không khỏi nói câu may mắn. Giải quyết một chuyện phiền toái, anh không quan tâm những việc còn lại, chạy thẳng đến chỗ Nam Thiệu, rốt cuộc giúp hắn bắt được cơ hội phát triển dị năng hiếm có.



Trương Dịch không biết vì sao Nam Thiệu cứ giữ lấy kia con zombie kia không bỏ, nhưng anh tin Nam Thiệu chắc chắn có lí do riêng, nếu đã không còn nỗi lo về sau, đương nhiên có thể để hắn tập trung làm việc của mình.



Một lát sau, sau khi xác định đã không còn nguy hiểm khác Từ Tịnh cũng đi tới, kéo dây thừng lúc trước trói đám Kim Mãn Đường quấn mấy vòng trên eo Nam Thiệu, sau đó đứng sau hai người canh cho họ. Đến lúc này, cô cũng nhìn ra điểm khác thường, có khả năng Nam Thiệu đang làm một việc rất quan trọng với hắn. Cô lười hỏi nhưng nếu cùng nhóm với nhau thì giúp đỡ nhau thôi.



Qua chừng nửa giờ hoặc có lẽ thời gian dài hơn, động tác giãy giụa của con zombie mà Nam Thiệu đang tóm lấy dần dần càng ngày càng yếu, cuối cùng không hề nhúc nhích. Một lát sau nữa, Nam Thiệu buông tay, con zombie rơi xuống giữa đàn zombie nhao nhao dưới vực, bị mấy con khác hất xuống chìm nghỉm dưới chân bọn chúng, không cử động được nữa.



Trương Dịch nhanh chóng kéo hơn phân nửa thân thể Nam Thiệu bị rơi xuống lên, Nam Thiệu cũng không lập tức đứng, mà lật người, cứ nằm yên như vậy trên tảng đá, nhắm hai mắt như đang ngủ say.