Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 17 : Nguyên nhân
Ngày đăng: 09:52 18/04/20
Edit: Kusami
Beta: Yến Phi Ly
Nói xong, anh xốc một góc ga giường lên nhìn kỹ miệng vết thương, phát hiện vết thương đều ở trên đầu gối, một chỗ xuyên qua sườn bắp đùi, máu thịt hỗn độn rất đáng sợ, một chỗ khác ở gần xương đùi, miệng vết thương không lớn nhưng máu cứ chảy mãi, hẳn là viên đạn còn ở bên trong. Trương Dịch hít một hơi nhưng sắc mặt vẫn không chút biến hóa, bình tĩnh nói “Không chết được.”
Nam Thiệu kinh ngạc nhìn anh, không nói thêm gì.
Trời nóng không thuốc không thang, thậm chí ngay cả nước và vải sạch để băng bó miệng vết thương cũng không có, càng không có dinh dưỡng đầy đủ. Chưa nói cái khác, chỉ nhiêu đó thôi đã đủ để đòi cái mạng của tên mập mạp này rồi.
Nhưng cục thịt Trần tin, y dừng tiếng khóc, ánh mắt chứa đầy hi vọng nhìn về phía Trương Dịch “Thật sao?”
“Ừ.” Trương Dịch khẳng định chắc chắn sau đó quay đầu nói với Nam Thiệu “Lấy hai cái khăn mặt đến đây hộ tôi.” Anh nhớ Nam Thiệu có không ít khăn mặt, lúc này cũng chỉ có mấy cái đó là sạch sẽ một chút, cứ tạm thời cầm máu trước đã.
Nhìn Nam Thiệu đi vào, anh mới dùng dao cắt bỏ ga giường, hỏi: “Sao lại biến thành thế này?” Không thể không nói tố chất thân thể của người biến dị quá tốt, bị thương hai chỗ lớn mà tinh thần vẫn còn tỉnh táo, cho nên lúc nãy anh trả lời thế kia cũng không hoàn toàn là an ủi.
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt bi thương của cục thịt Trần nháy mắt trở nên dữ tợn. Một đống thịt chen chúc nhau, đôi mắt nhỏ tí hí bốc lên lửa giận cùng hận thù hừng hực, làm sao còn nhớ đến đau đớn trên đùi.
“Đ** mẹ cả nhà Trịnh Côn, thằng chết bầm do chó nuôi…” Y há miệng chửi liền một loạt các chuỗi từ ngữ thô tục.
“Ừ.” Trương Dịch hiểu ý mỉm cười.
Hai người đi đến trước lều Lý Mộ Nhiên, kêu một tiếng. Trương Duệ Dương liền chui ra “Ba ba?” Vốn nhóc muốn nhào vào lòng Trương Dịch nhưng chợt ngừng lại. Đứa nhỏ tràn đầy nghi hoặc nhìn thứ trong tay ba nó, bởi vì nó biết mỗi lần Trương Dịch cầm thứ đó đều là vì phải đi ra ngoài.
Trương Dịch thoáng áy náy trong lòng, ngồi xổm xuống trước mặt Trương Duệ Dương, bế cái thân thể gầy gò bé nhỏ kia lên, thấp giọng dặn dò “Dương Dương, ba phải đi lấy thuốc cho chú béo cho nên hôm nay không thể chơi với con. Con và dì ở nhà chăm sóc chú béo được không?”
Trương Duệ Dương nghe ba nói vậy, chân mày nhỏ xíu cau lại, lúc Trương Dịch có chút không yên tâm, đứa nhỏ kia lại dị thường trịnh trọng tuyên bố “Được ạ.” Nói xong, hai tay ôm lấy mặt Trương Dịch, hôn một cái thật vang lên trên mũi anh “Ba ba nhất định phải lấy được thật nhiều thật nhiều thuốc cho chú béo nha.”
Trương Dịch dùng mặt mình cọ lên mặt con trai, trong lòng vui mừng hơn rất nhiều, nhưng cũng càng thêm chua xót.
“Tôi đi với mấy anh.” Lý Mộ Nhiên vẫn trầm mặc bàng quan đột nhiên mở miệng, trước khi hai người kịp phản đối liền bổ sung thêm một câu “Tôi là sinh viên trường y, biết nên dùng thuốc gì.” Cô muốn theo chân bọn họ lập đội thì sẽ biểu hiện ra tác dụng của chính mình, nếu cứ nấp sau mọi chuyện như vậy lúc nguy hiểm nhất định sẽ bị vứt bỏ.
Trương Dịch và Nam Thiệu đều sửng sốt, không nghĩ tới bên người còn có một bác sĩ, tuy rằng sau đó Lý Mộ Nhiên có nói lại với họ cô mới chỉ là thực tập sinh, chưa chính thức tốt nghiệp. Bởi vì những nguyên nhân này, bọn họ không có lý do để phản đối, dù sao thứ bọn họ có thể mang theo là hữu hạn cho nên nếu tìm đúng thứ gì có tác dụng vẫn là tốt hơn.
Mang cục thịt Trần bị thương ở chân ném tới xóm nghèo, có thể thấy được Trịnh Côn kia không muốn mạng y mà chỉ là muốn chậm rãi tra tấn, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không cần lo lắng bọn họ sẽ tìm tới cửa. Về phần những người khác trong khu này, chỉ cần tinh thần của cục thịt Trần tỉnh táo, bọn họ sẽ không có lá gan có ý đồ với y. Người biến dị cho dù bị thương vẫn là người biến dị, chỉ cái thân phận này cũng đã đe dọa được khối người sợ chết khiếp. Cho nên Trương Dịch coi như thoải mái mà để Trương Duệ Dương ở lại, sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, ba người liền xuất phát.
Nam Thiệu để lại bánh quy và quả táo mình chưa ăn cho hai người này, đưa cho bọn họ hai bình nước. Về phần ba người thì đi tới căn tin đổi vài cái bánh, nước họ vẫn còn nên mang sẵn trên người. Lý Mộ Nhiên được một bình riêng, Nam Thiệu và Trương Dịch uống chung một bình, ngoại trừ vũ khí và ba lô thì không còn gì dư thừa khác. Bởi vì còn chưa đến mười một giờ, cho nên vừa lúc bắt kịp chuyến xe cuối cùng đi vào thị trấn.