Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 171 : Gặp nạn trên cao tốc (3)

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Diệp Thần



Beta: Yến  Phi Ly



“Đừng sợ, sẽ không sao đâu.” Tống Nghiễn nương theo lực đẩy của sóng xung kích mà điều chỉnh phương hướng, vượt qua khoảng cách gần 5m, vừa mới nói xong, đã rầm một tiếng rơi trên nóc một chiếc Audi màu đen, cùng lúc đó thân người hơi khom lại, khẩu súng trong tay đã bắt đầu một vòng bắn phá mới, vì con đường phía trước mà thanh trừ chướng ngại. Hắn biết rất rõ uy lực của bom C4 mang theo bên mình, đã sớm tính toán được khoảng cách an toàn, cho nên không chỉ không hề e sợ hoảng loạn, mà còn có thể lợi dụng sóng xung kích của sức nổ mạnh để tăng tốc độ cùng khoảng cách của mình, dù trên lưng còn cõng thêm một người nữa cũng không ảnh hưởng chút nào đến hắn cả.



Lý Mộ Nhiên yên lặng lau mồ hôi lạnh ở trong lòng, một tay không tự giác được mà ôm lấy cổ hắn, tay khác thì nắm chặt dao găm, cố gắng duy trì tư thế nhất trí với hắn, tận hết khả năng giảm sự ảnh hưởng của mình tới hành động của Tống Nghiễn đến mức thấp nhất. Trong mũi tràn ngập mùi hương chỉ thuộc về người đàn ông kia nhưng cô lại không rảnh để nghĩ nhiều, chẳng qua trong vài phút ngắn ngủi, cô rốt cục biết vì sao hắn cứ nhất quyết muốn cõng cô rồi. Cô cũng là người dị năng, tốc độ chạy và phản ứng khi gặp nguy hiểm nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng đặt vào tình cảnh như trước mắt, lại hoàn toàn chẳng đủ dùng. Nếu thật sự để cô tự hành động, thì hai người tuyệt đối sẽ đi một chuyến không công.



Tống Nghiễn lại ném thêm hai quả lựu đạn, tiếng nổ mạnh cùng với tiếng súng đứt quãng vang lên khiến đại bộ phận zombie vốn đi về phía đoàn xe bị dụ lại đây. Mà Tiêu Thắng đã sớm được dặn dò khi tiếng nổ đầu tiên vang lên thì để cho người ở đoàn xe phía trước phóng đạn khói và đạn thối, đồng thời ngừng sử dụng súng hoặc dị năng phát tiếng động lớn, để có thể tạm thời che giấu chặn lại đường phía trước của zombie. Còn phía sau và hai bên, nên thế nào thì cứ thế ấy, chẳng qua giết chóc là tiến hành trong im lặng. Nhìn từ chính diện, đoàn xe to vậy cứ như biến mất giữa màn sương khói, so với tiếng nổ mãnh liệt cùng tiếng súng phía bên kia tạo ra sự đối lập rõ ràng. Đối với zombie chủ yếu sử dụng khứu giác và thính giác, thị lực lại vô cùng kém mà nói, sau khi khứu giác bị kiềm chế, thính giác đối với chúng nó sẽ trở thành chủ đạo trong hành động.



“Chúng đang đi về phía này.” Lý Mộ Nhiên thấy bản thân không giúp gì được, cho nên liền chuyên tâm chú ý tới tình huống bên đoàn xe.
“Chủ nhiệm…” Cô muốn mở miệng nhưng lại thấy nhụt chí, thật sự không có dũng khí nói cho hắn sự thật.



Nghe ra ngữ khí của cô, trong lòng Tống Nghiễn dâng lên cảm giác không ổn, đang muốn truy vấn, liền nghe thấy tiếng động cơ ô tô, hắn nhăn mày dừng lại, nhìn về phía thanh âm truyền đến. Bởi vì từ âm thanh có thể đoán ra, đó tuyệt đối không phải đoàn xe của hắn.



Một lát sau, một đội hơn mười chiếc xe vòng qua con đường ngoằn ngoèo phía trước xuất hiện ở đầu đại lộ, đảo mắt liền tới gần, gào thét đi qua trước mặt hai người. Bọn họ cũng không có ý đồ làm ra động tác ngăn lại dò hỏi đoàn xe, bởi vì có kinh nghiệm trước đó, hành động như thế rất dễ gây hiểu lầm, là chuyện tối kỵ giữa những người sống sót trong thời buổi này.



“Chẳng lẽ bên Bắc Trần cũng xây một căn cứ?” Tống Nghiễn nói thầm, hiển nhiên hắn chưa nghĩ tới bọn họ đã cách Bắc Trần rất xa rồi, dẫu sao hắn biết rõ không gian vượt qua của Lý Mộ Nhiên có hạn chế khoảng cách. Bởi vậy tuy cảm thấy nơi này quái lạ, nhưng cũng không quá lo lắng, thầm nghĩ cùng lắm thì chỉ hơn một ngày là hai người có thể về với đội nhà mình, dù sao trước lúc xuất phát hắn đã dặn dò Tiêu Thắng, cho dù về muộn vài ngày, tin rằng Tiêu Thắng cũng có thể sắp xếp ổn thỏa.



“Không phải…” Lý Mộ Nhiên hiểu sớm muộn gì hắn cũng nên biết chuyện, vì thế thở sâu, lấy hết can đảm muốn nói ra sự thật, không ngờ đoàn xe vừa mới chạy qua sau khi đi được một đoạn, vậy mà lại có một chiếc quay đầu vòng lại, một chiếc xe rất hoành tráng dừng trước mặt họ.