Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 173 : Căn cứ thủ đô (2)

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



“Muốn vào căn cứ còn phải có điều kiện sao?” Thấy Lý Mộ Nhiên không lên tiếng, Tống Nghiễn đành phải tự mở miệng dò hỏi.



“Đương nhiên.” Cô gái trả lời, lập tức nói chút tình huống đại khái trong căn cứ cho hai người.



Hóa ra ban đầu khi tận thế mới đến, chín người đứng đầu Hoa Quốc không một ai may mắn sống sót, cuối cùng là năm thế gia lớn nhất đứng lên cai quản, xây căn cứ ở thủ đô, tập hợp người sống sót, ổn định cục diện. Lúc ấy, căn cứ đối xử bình đẳng với cả người thức tỉnh và người thường, mãi đến một lần người thường gây nên đại họa suýt nữa hủy diệt toàn bộ căn cứ, sau khi căn cứ hoàn thành, địa vị người thường liền trở nên thấp đến không thể thấp hơn.



“Vốn căn cứ không phải ở Trường Lâm như hiện tại mà là ở Ngự Long Đài, khi đó người sống sót có hơn một triệu.” Cô gái híp mắt lại, trong mắt hiện lên sự tàn khốc, phảng phất như quay lại tháng ngày không thấy ánh mặt trời máu chảy thành sông kia, trên mặt lộ ra biểu tình phức tạp không rõ là phẫn nộ hay bi thương, qua một hồi lâu mới nói tiếp: “Hơn nửa năm qua thu nạp thêm không ít người sống sót, hiện tại căn cứ lại chỉ có hơn ba trăm nghìn người, hai người ngẫm xem lúc ấy đã chết bao nhiêu.”



“Cho nên hiện tại, người thường muốn vào căn cứ, trừ khi có người dị năng dẫn theo nếu không chỉ có cách bán mình.” Nhìn Lý Mộ Nhiên gầy nhom, cô gái kia lắc đầu, tựa hồ là cảm thấy với dáng vẻ này của cô dù có bán cũng bán không được giá tốt.
Cô cảm thấy hơi xấu hổ.



Thỉnh thoảng có đoàn xe gào thét vượt qua bọn họ, cuối cùng xếp thành đoàn xe dài trước cửa căn cứ. Những người hai tay trống trơn, dựa vào đôi chân để đi tới không phải là không có nhưng cũng không nhiều, hơn nữa phần lớn là đoàn đội hơn 10 – 20 người, cho nên hai người bọn họ liền có vẻ quá gây chú ý. Lý Mộ Nhiên sớm đã quen bị quan sát, không thích và cũng không sao cả, nhưng Tống Nghiễn luôn ngồi trên xe, hiện giờ trở thành như vậy, hắn lại chẳng hề tỏ vẻ lạ lầm nào, sắc mặt bình thản đi tới, bước chân vững vàng trầm ổn, có cảm giác tự tin từ trong xương cốt lộ ra.



Cửa thành rất lớn chia làm ba lối, hai lối cho xe lưu thông, lối còn lại cho người bộ hành đi qua. Dù là cư dân hay là người ngoài, chỉ cần vào căn cứ đều phải trải qua kiểm tra, xác định không bị zombie cào hay cắn bị thương. Vốn thấy có nhiều người xếp hàng phía trước, Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn đều cho rằng chờ đến phiên bọn họ chỉ e trời đã tối rồi, ai ngờ chỉ khoảng nửa giờ, những người đứng trước bọn họ đã vào căn cứ. Mà bọn họ cũng thấy rõ, hóa ra phương pháp kiểm tra của căn cứ thủ đô là dùng dụng cụ rà quét. Với hiểu biết về các loại dụng cụ y học của Tống Nghiễn, nhìn một lúc cũng không thể nhìn ra thứ kia rốt cục là cái gì, nhưng có thể khẳng định  nguồn năng lượng của nó là tinh thạch mà không phải điện năng.



Khi dụng cụ đó rà quét thân thể, sẽ tản ra ánh sáng trắng ngà dịu nhẹ, cho dù Tống Nghiễn cố gắng cảm thụ thì cũng không phát hiện có bất cứ cảm giác gì. Hắn lập tức thất vọng, trong lòng không khỏi bảo lưu nhận xét với tác dụng của loại dụng cụ này, bởi vì hắn chưa thấy ai bị kiểm tra phát hiện có vết thương do zombie gây ra trên người.



Đến khi hai người đều bị kiểm tra xong, xác định không có vấn đề gì, trạm tiếp theo mới có người hỏi tên của bọn họ cùng với dị năng, khi biết Lý Mộ Nhiên là người bình thường, ánh mắt người ghi hồ sơ nhìn về phía cô trở nên khác thường, nhưng cũng không nói thêm cái gì. Sau khi Tống Nghiễn kê khai dị năng, cũng không phải cứ thế có thể đi vào, mà là yêu cầu hắn thực hành chứng thực một phen, hai người mới nhận được thẻ ra vào. Đương nhiên, Lý Mộ Nhiên chỉ nhận được thẻ phụ, ý nghĩa rằng cô là người phụ thuộc Tống Nghiễn. Sau khi liên tục bị nhắc nhở phải lập tức tìm nơi tạm cư, trong vòng ba ngày phải lựa chọn gia nhập một đoàn đội hoặc một thế lực, hai người rốt cuộc có thể tiến vào căn cứ.



Chưa nói một đêm này bọn họ phải làm sao tìm nơi trú ngụ, quay lại đoàn xe bên kia. Sau khi Tiêu Thắng chỉ huy đoàn xe rốt cuộc lao khỏi đàn zombie, liền một đường hướng tới vị trí Tống Nghiễn định ra trước đó chạy như điên, không nghĩ đến ở khe sâu kia, bên trong đã bị thực vật biến dị chiếm cứ dày đặc, đừng nói là chiếc xe, dù là con người cũng không thể đi qua. Quay đầu lại nhìn đàn zombie xa xa theo đuổi không bỏ, mọi người không khỏi lộ ra ánh mắt tuyệt vọng.