Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 187 : Võ tông điên cuồng (2)

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Với năng lực hiện giờ của Tống Nghiễn sẽ không thể bị một bàn tay chụp lên vai mà chẳng hề phát hiện, đây gần như là chuyện không có khả năng, nguyên nhân duy nhất để giải thích chính là thân thủ của người này còn mạnh hơn cả hắn, hơn nữa người nọ cũng không hề có ác ý. Hắn sửng sốt vài giây rồi quay người lại.



Đó là một người đàn ông ngoại hình không có gì đặc sắc, dáng cao vừa phải, mặt đầy vẻ phong sương, ngoại hình bình thường như thế trong tận thế ném vào đám người có lẽ sẽ tìm chẳng ra.



Tống Nghiễn cẩn thận nhìn kĩ gương mặt người kia, thật đáng tiếc là hắn phát hiện bản thân không hề có ấn tượng gì, hoặc cũng có thể là người này đúng lúc rơi vào phần kí ức mà hắn đã đánh mất.



Người nọ nhìn tới phản ứng của Tống Nghiễn thì khẽ nhướng mày: “Tôi là Đông Phương đây, trên người cậu xảy ra chuyện gì?” Cuối cùng lại sửa miệng: “Khoan, nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi theo tôi.”



Không phải người thân quen đến một mức độ nhất định, mắt nhìn lại tinh vi thì tuyệt đối không có khả năng chỉ từ một vẻ mặt rất nhỏ liền nhìn ra sự khác lạ của Tống Nghiễn. Nghĩ tới điều này, trong lòng Tống Nghiễn đã có quyết định. Hắn đang định quay sang dặn dò thiếu niên chạy xe ba bánh mấy câu lại thấy người tên Đông Phương kia lên tiếng trước: “Nhóc con này tốt nhất cũng đi theo luôn đi.”



Không biết người kia định làm gì, Tống Nghiễn cũng không thể đưa ra quyết định thay thiếu niên, hắn quay đầu trưng cầu ý kiến đối phương, không nghĩ tới sau khi chứng kiến dị năng của Tống Nghiễn thì cậu chàng sùng bái hắn vô cùng, được hỏi ý liền vội vã gật đầu đáp ứng. Tống Nghiễn bất đắc dĩ, nhưng biết đối phương gọi cậu thiếu niên đi cùng thì khẳng định có dụng ý riêng cho nên hắn cũng không nói thêm nữa.



Xe ba bánh chen lên ba người thì khá chật chội, cho nên Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên dứt khoát không ngồi xe nữa mà đi bộ cùng với Đông Phương, thiếu niên thì cưỡi xe ba bánh chậm rì rì theo sau bọn họ. Họ đi không bao xa, khi rẽ vào góc đường lại bắt gặp người đàn ông bị thương lúc nãy đang ngồi tựa ngoài cửa kính của một tòa nhà, sức sống dường như đã bị rút đi toàn bộ, ánh mắt của hắn ta ảm đạm tĩnh mịch. Vốn là một người dị năng xuất sắc trong nháy mắt lại biến thành phế nhân, ngay cả chuyện đơn giản nhất là bước đi cũng chẳng làm được, bất kể là ai thì e rằng đều khó có thể chấp nhận kết quả này.




Cậu thanh niên được gọi là Hổ Tử kia mắt tròn, mũi tròn, mặt cũng tròn tròn, cậu ta sớm đã chú ý tới người trên sô pha, tuy rằng hơi ngạc nhiên nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, “Giờ em còn phải ra ngoài làm việc đấy.” Nói là nói như vậy nhưng cậu ta vẫn đi qua thò tay bắt lấy tay người bị thương.



“Nhất định phải đi sao?” Tống Nghiễn quả thật cần tinh hạch, bọn họ tới đây quá gấp gáp, trên mình gần như không mang theo bất cứ thứ gì. Hắn ném túi vải cho Lý Mộ Nhiên để cô giúp mình lựa chọn, sau đó quay đầu nhìn về phía Đông Phương. Tuy rằng không nhớ được Đông Phương thế nhưng hắn biết cấp dưới của anh trai hắn là người thế nào, cho nên không hề hoài nghi sắp xếp của họ, chỉ là vẫn còn hơi khó hiểu mà thôi. Đám Võ tông kia thật sự khó chơi vậy sao?



“Nhất định phải đi. Lập tức! Ngay lập tức!” Đáp lại hắn không phải Đông Phương mà là Thẩm Trì đã sắp xếp xong mọi thứ trở về.



“Chắc chạng vạng hôm qua mọi người mới đến căn cứ cho nên chúng tôi không nhận được tin tức.” Đông Phương nói tiếp: “Bằng không chúng ta còn có thể ôn chuyện… Aiii, cậu chẳng nhớ anh nữa thì ôn chuyện cái rắm ấy!”



Nói là nói như vậy, anh ta vẫn chỉ ra điểm mấu chốt của sự tình lúc này: “Bởi vì nửa năm trước căn cứ xảy ra chuyện, Võ tông từng ra tay ngăn cơn sóng dữ cho nên hiện tại địa vị của chúng trong căn cứ rất cao siêu. Hơn nữa bọn họ luyện võ khác hẳn với chúng ta thấy trước giờ, vừa lợi hại vừa quái dị, Sài Dung đã từng giao đấu với cao thủ Hoàng cấp của chúng, không qua mười chiêu liền bị bắt đi rồi, lúc ấy phải đích thân thủ trưởng ra mặt mới cứu được người về đấy. Đúng rồi, cậu còn nhớ Sài Dung chứ? Là thằng lõi gỏi nhất bên ta ấy. Nhưng khiến quân ta đau đầu không phải chuyện này, mà là người của tông môn kia nổi tiếng bao che cho người nhà, chúng tìm ai tính sổ thì kẻ đó phải ngoan ngoãn chịu trận bằng không phàm là ai đánh bị thương một người trong chúng thì mặc kệ có là nguyên nhân nào chúng cũng sẽ không ngừng trả thù, đến tận khi khiến người xung quanh cũng bị diệt gọn mới thôi.”



Nghe đến đó, Tống Nghiễn liền không nói thêm nữa, ngược lại chỉ hỏi tình huống trong nhà mình. Sắc mặt Đông Phương cứng đờ, liếc mắt qua Thẩm Trì ý bảo hắn nói, còn anh ta thì chạy tới chỗ Hổ Tử hỏi thăm tình trạng vết thương.



Thẩm Trì cũng thấy khó có thể mở miệng, nhưng thời gian cấp bách, chung quy không thể dây dưa được, cuối cùng hắn đành ấp a ấp úng kể sơ lại tình huống nhà họ Tống một lượt.