Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 200 : Tai ương kiến cánh (7)

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



Trong khoảnh khắc cơn đau truyền đến, Nam Thiệu cảm thấy mình đã có thể cử động, đồng thời vùng bụng có cảm giác vừa đau vừa ngứa, chứng tỏ dị năng bắt đầu có tác dụng và đang chữa trị vết thương. Hắn không rảnh nghĩ nhiều, ngay khi thân thể rơi xuống cái miệng lớn, hắn nhanh chóng lăn vào trong để tránh bị bộ hàm trên cứng cáp nhai thành thịt nát, đồng thời hai tay hóa thành mũi kim loại nhọn đâm thẳng vào phần thịt mềm khiến cơ thể dừng rơi trong khi kiến chúa muốn nuốt hắn xuống. Hóa ra, khi hắn hấp thu năng lượng sinh mệnh của zombie trong trại Tiểu Yết ngày trước lại có thu hoạch ngoài ý muốn là thức tỉnh dị năng hệ kim, sau khi suy nghĩ kĩ, trừ Trương Dịch, hắn không nói việc này với bất kỳ ai, bình thường cũng không sử dụng, không ngờ hiện tại lại hữu dụng đến thế.



Vết thương nhỏ thế này đối với một con kiến chúa dài gần 200 mét mà nói không khác gì ăn cá xương đâm lưỡi, không quá đau nhưng chắc chắn không thoải mái. Nam Thiệu chỉ cảm thấy bắp thịt chỗ hắn bám nhu động dữ dội, lực rung lớn làm đôi tay kim loại vốn cắm không sâu như sắp rớt ra, hắn không thể không cắn chặt răng dùng hết sức bám giữ, đồng thời hai chân đạp quanh tìm kiếm, hi vọng có thể đụng tới gì đó nâng đỡ cơ thể. Hắn không dám cam đoan mình sẽ may mắn như khi gặp cây nấm năm xưa, nếu hắn lọt vào dạ dày kiến chúa, rất có thể trước khi hắn kịp hấp thu hết năng lượng sinh mệnh của nó thì đã bị nó tiêu hóa thành bã rồi. Chưa kể việc tinh hạch nằm tại đầu kiến chúa, nếu hắn ở dạ dày nó, muốn tấn công trực tiếp vào tinh hạch sẽ rất khó khăn. Cho nên, dù thế nào hắn cũng không thể ngã xuống.



Kiên trì như thế gần nửa giờ, bởi vì mất máu, Nam Thiệu thấy hơi choáng váng, trong hoàn cảnh chấn động không ngừng, vết thương trên bụng hắn cứ nứt ra rồi lại được chữa trị, tuần hoàn không ngừng khiến dạ dày hắn thắt lại như muốn nôn hết ra. Vừa phải dùng dị năng sinh mệnh chữa trị vết thương, vừa phải dùng dị năng hệ kim duy trì đôi tay kim loại nên hắn rất khó để tụ dị năng sinh mệnh để tấn công. Mà kiến chúa thấy hắn mãi không rơi ra cũng không còn kiên nhẫn, lồng ngực đột nhiên chấn động, phát ra tiếng kêu chói tai, Nam Thiệu rốt cuộc hiểu ra tiếng kêu lúc trước là từ đâu mà có.



Nam Thiệu biết, kiến không có cơ quan phát ra tiếng, cho nên hoàn toàn không nghĩ tới con kiến chúa này đã biến dị vượt xa bình thường, hoặc là nói, sinh vật trong tận thế tuy vẫn còn lưu giữ chút đặc điểm nào đó ban đầu, nhưng thực chất bên trong đã thay đổi hoàn toàn. Chỉ là đã quen tư duy theo quán tính, vậy nên hắn hoàn toàn không chút đề phòng, bị sóng âm cuồng nộ kia chấn cho thất khiếu trào máu, đầu óc ong ong, hôn mê bất tỉnh. Nếu như không phải hai tay kim loại vẫn đâm chắc trong thực quản kiến chúa, chỉ sợ là đã rơi xuống. Mà nói chính xác hơn, dù hắn có đề phòng thì ở vị trí này cũng không thể tránh kết cục đó.



Ngay sau đấy, cuống họng kiến chúa rung động kịch liệt, cứ như vậy đẩy đôi tay kim loại kia ra, vài giây sau, cuối cùng Nam Thiệu vẫn không tránh khỏi kết cục rơi xuống dạ dày kiến chúa. Cùng lúc đó, phần lưng kiến chúa vẫn luôn giấu trong đỉnh đường hầm đột nhiên chấn động, phát ra tiếng ong ong truyền đi thật xa. Không lâu sau liền thấy từng đoàn kiến thợ to bằng bàn tay tha từng người một không rõ sống chết lại đây, đưa vào miệng kiến chúa. Nếu như La Thành ở đây, nhất định có thể nhận ra những người này chính là đám chặn đường bọn gã, trong đó còn có một phần là cấp dưới của gã. Sau khi hơn trăm người bị ném vào miệng kiến chúa, đàn kiến thợ cũng như bị thôi miên mà theo vào. Khi con kiến cuối cùng biến mất, kiến chúa ngừng đẻ trứng, cuốn lại tấm võng đựng trứng, đồng thời tiết ra một chất màu đen, bao lấy toàn bộ cơ thể kể cả đầu, cố định trên đỉnh hầm, nhìn từ dưới lên giống như một tảng nham thạch màu đen cực lớn. Hóa ra sau khi có nguồn năng lượng dự trữ, nó bắt đầu chuẩn bị một đợt tiến hóa mới.



Trời đất trở lại quang đãng, nếu không phải chung quanh tĩnh mịch như hoang mạc, chắc không ai tin được nơi này từng bị ngàn vạn con kiến biến dị càn quét qua.




Trương Dịch sửng sốt, ánh mắt lộ ra cảm kích, giọng hơi run: “Cảm ơn.” Đối phương có hơn bốn mươi người dị năng, dù hiện tại lập tức lái xe bỏ đi, sáu người bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không ngờ đối phương không chỉ ở lại, còn đồng ý giúp đi tìm Nam Thiệu, vậy sao anh không cảm kích cho được.



“Cậu nói cái gì vậy, nếu không phải có Nam Thiệu, sợ rằng chúng tôi chẳng còn ai sống sót đâu, giờ đi đón cậu ấy cũng là việc nên làm.” Mông Chiến gãi gãi quả đầu cắt ngắn đến đâm tay, lộ ra nụ cười ngại ngùng hiếm có.



Nghe vậy, trong lòng Trương Dịch  ấm áp, phải biết rằng, không phải mọi người đều sẽ nghĩ được như thế, nhất là sau tận thế. Tuy lúc trước anh đã nói câu kia với Cục thịt Trần, thế nhưng nhìn Nam Thiệu mạo hiểm tính mạng mới đổi được bình an cho mọi người, La Thành ngay cả một câu lo lắng khách sáo cũng không nói, cứ thể phủi sạch mọi chuyện rời đi, trong lòng anh không thể nào không có khúc mắc. Nhưng trên thế giới này, không phải bạn trả giá thì nhất định sẽ nhận được thứ tương ứng, lấy lẽ đó đi ép người khác, không bằng dành nhiều thời gian hơn cho người thân.



Cuối cùng, trừ mười người mà Mông Chiến nói kia, Trương Dịch và Cục thịt Trần, Thạch Bằng Tam cũng đi theo. Cả đoạn đường hoang vắng, đám thực vật biến dị đủ mọi màu sắc không còn tung tích, gió thổi qua khiến đất cát và bụi tuyết cuốn lên, đập vào thân xe phát ra tiếng lạch cạch. Tuyết hẳn là đã sớm ngừng rơi, thỉnh thoảng còn nhìn thấy dấu chân Nam Thiệu lưu lại trên đường, đứt quãng hướng tới Vân Châu, kiên định mà cô đơn.



Nhìn dấu chân, trong đầu mọi người không khỏi hiện lên hình ảnh người đó đã một thân một mình kiên định không lùi bước, tập tễnh đi trong biển kiến cánh bay, nơi nào đó trong linh hồn tựa hồ bị xúc động, nhẹ nhàng run rẩy, vì dũng khí của người nọ, cùng với tất cả những việc hắn làm vì mọi người, cho dù mục đích ban đầu của hắn vốn chỉ vì một người. Chỉ có Trương Dịch không nghĩ gì cả, không chuyển mắt nhìn chằm chằm phía trước cùng với đám tuyết xung quanh, chờ đợi nhìn thấy dấu chân trở về, thậm chí là bóng người. Nhưng cuối cùng anh vẫn phải thất vọng, đến tận đường hầm, bọn họ cũng không nhìn thấy bóng dáng Nam Thiệu.



Trong đường hầm không thấy kiến cánh, cũng không thấy Nam Thiệu, chỉ có hai mươi mấy chiếc ô tô tàn tạ xiêu vẹo bị vứt bỏ bên trong, có cái bị lật, có cái trực tiếp đâm vào vách đá, máu khô màu đen bám trên cửa xe và mặt đất đã kể rõ tình cảnh thảm khốc họ đã trải qua ở đây.



Đến lúc này, mọi người đều cảm thấy không ổn, trong mắt Trương Dịch xẹt qua một tia đau xót, nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định nói: “Tìm.”