Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 208 : Chạy trốn và đánh trả (8)

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



“Ngủ hả?” Diệp Kiên nghi hoặc hỏi.



“Dạ.”



“Có khi nào giả vờ ngủ không ạ?” Võ Thanh nói.



“Không đâu, trừ khi gã biết chúng ta đang giám sát.” Lý Mộ Nhiên lắc đầu, dừng mấy giây lại nói: “Có điều với mức độ ngông cuồng của người này, e là có biết đang bị quan sát thì vẫn thoải mái muốn làm cái gì thì làm cái đó thôi.”



Cô vừa dứt lời, cả ba người đều rơi vào trầm mặc. Tuy rằng đối phương ngủ đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ có thêm càng nhiều thời gian chuẩn bị, thế nhưng nhìn gã nhàn nhã như vậy trong lòng mọi người lại không khỏi cảm thấy bất an.



“Em ngủ một lát, năm phút sau gọi em nhé.” Đối phương đã ngủ, Lý Mộ Nhiên hiển nhiên không cần tiếp tục theo dõi nữa, huống chi hai mươi mấy ngày qua cô thường xuyên phải dùng tinh thần lực để điều tra hành tung của đối phương, trong 20 km cuối cùng này lại càng một khắc cũng không dám thu hồi tinh thần lực, lúc này sớm đã mỏi mệt không chịu nổi. Dù sao cô cũng đoán không ra người nọ rốt cuộc đang mưu tính gì, chi bằng nắm chặt thời gian nghỉ ngơi chốc lát. Nhưng cô cũng không dám quá lơ là, tính toán kĩ trong vòng năm phút đồng hồ bất kể thế nào gã kia cũng không thể đuổi đến vị trí của họ được mới dám chợp mắt.




Diệp Kiên và Kha Trường Phong ném xong tám quả bom tự chế đơn giản, dẫn nổ số bom mà họ đã mai phục sẵn từ hôm trước, thấy không có kết quả lập tức xuôi theo dây thừng cột trên cửa sổ ở một mặt khác bò qua tòa nhà đối diện. Diệp Kiên có dị năng hệ phong, tốc độ nhanh nên đi phía trước, Kha Trường Phong theo phía sau. Ngay khi Viên Tấn Thư vừa lên tới nơi, Kha Trường Phong còn đang treo người trên dây thừng, thiếu 5-6 mét nữa mới có thể qua tới, nghe Diệp Kiên gọi một tiếng, anh quyết định thật nhanh một chân quấn hai vòng quanh sợi dây thừng, một tay căng thẳng sợi dây, tay còn lại hóa ra lưỡi đao kim loại sắc bén vô cùng cắt đứt sợi dây kia thành hai đoạn.



Hai đoạn dây thừng đồng thời rơi xuống, va về hướng bức tường mà đầu dây của mình đang cột vào. Khi Kha Trường Phong sắp đụng vào trên tường, cái chân không bị dây thừng quấn bỗng nhiên tung ra một cú đạp, dây thừng lại lần nữa quăng ra bên ngoài, anh thuận thế mượn lực thẳng lưng mà lên, túm lấy dây trên đùi rồi sau đó lưu loát vô cùng bò lên. Vừa  nhảy vào cửa sổ anh liền quay lưng nhìn lại, thế nhưng không thấy bóng dáng Viên Tấn Thư đâu, khi còn đang khó hiểu liền bị Diệp Kiên kéo vào, “Gã ở dưới lầu! Đi mau!”



Hóa ra Viên Tấn Thư vốn định xuôi theo dây thừng để đuổi sang, gã biết khinh công dĩ nhiên có thể đi sau mà đến trước, có lẽ không đợi Kha Trường Phong sang được tường đối diện cũng đã bị gã bắt kịp. Nào ngờ Kha Trường Phong quyết đoán vô cùng, lập tức chém đứt dây thừng, thế cho nên gã mất đi cơ hội mượn lực, muốn từ không trung trực tiếp bay qua tòa nhà đối diện là không có khả năng cho nên gã dứt khoát túm lấy sợi dây đứt đoạn để rơi xuống mặt đất. Hiện họ đang ở độ cao năm tầng, sợi dây đứt lại chỉ đến tầng hai, từ lầu hai nhảy xuống chỉ cần không phải vận số quá xấu thì người thường cũng sẽ không bị thương quá nặng, huống chi là gã. Ngược lại là giảm bớt thời gian gã đi xuống lầu.



Nhô đầu nhìn thấy Viên Tấn Thư đã đi vào tòa nhà mà họ đang đứng, tốc độ nhanh chóng mặt khiến tóc gáy Kha Trường Phong đều dựng đứng lên, nào còn dám nhởn nhơ nữa. Anh bận rộn đuổi theo con đường mà Diệp Kiên đã định sẵn để bỏ trốn.



Lại qua một tòa nhà khác, thông qua thang bộ lên đến tầng hai, từ lầu hai lách vào căn hộ sớm đã được mở cửa và xử lý sạch sẽ, nhảy vào hẻm sâu giữa hai tòa nhà rồi sau đó thẳng tiến một ngã tư đường, xuôi theo lối đi bộ bên phải mà guồng chân chạy như điên. Bọn họ tuy chiếm thế chủ động nhưng bất đắc dĩ là tốc độ của Viên Tấn Thư vượt qua người thường, tai mắt gã lại vô cùng linh hoạt, thế nên đuổi sát bọn họ không buông.



“Hỏng rồi!” Con phố này vốn đã được họ xử lý sạch sẽ, lại lợi dụng âm thanh và mùi máu tươi dẫn hết zombie xung quanh rời xa nơi này, sau đó tuy rằng cũng có zombie du đãng lại đây nhưng hẳn chỉ có vài con, dự tính sẽ không tạo thành ảnh hưởng tới việc chạy thoát thân của họ. Thế nhưng lúc này góc đường phía trước lại hiện ra một đám zombie chẳng rõ chui từ đâu tới, chừng ba bốn mươi con đang hùng hổ hưng phấn nhào về phía họ. Nếu như là bình thường hai người cũng có thể đối phó nhưng hiện ở phía sau còn một tên hung thần đuổi theo, đừng nói là giết ra một con đường từ trong đám zombie này, e rằng chỉ hơi khựng lại cũng sẽ lọt vào trong tay đối phương.