Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 211 : Tống Nghiễn dị hóa

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Bởi vì Kha Trường Phong bị thương nên dù đã bắt được Viên Tấn Thư thì không khí trong xe vẫn rất nặng nề. Nhưng Tống Nghiễn thay đổi thật sự quá mức rõ rệt, có muốn vờ nhìn không thấy cũng chẳng được.



“Tống nhị, rốt cuộc cậu bị sao thế này?” Liếc mắt vào trong kính chiếu hậu nhìn gương mặt vẫn còn đầy vảy đen giống như xăm hình của Tống Nghiễn, Diệp Kiên nhịn không được hỏi một câu.



Người khác cũng không khỏi dựng lỗ tai lên, ngay cả Hà Nhữ An đang chữa thương cùng với kẻ sắp chết như Viên Tấn Thư đều chuyển lực chú ý qua. Nhất là Viên Tấn Thư, gã cảm thấy lần này mình thua thật sự là vừa hồ đồ lại oan uổng, sao gã có thể chịu phục. Hiện tại tạm thời giữ được một mạng, nhưng cũng phải biết rõ ràng nguyên nhân mới được.



Lúc này Tống Nghiễn đã mặc quần áo, đang ngồi trên ghế sau, nét mặt mang theo vẻ kiêu căng, cười lạnh nói: “Chưa từng gặp cao thủ à? Ngu xuẩn!”



“Đậu má!” Diệp Kiên giận dữ, phanh xe lại, xoay người định thụi cho Tống Nghiễn một đấm. Trên thực tế, không chỉ mình anh mà người khác trong xe cũng đều trợn mắt há hốc mồm, rồi sau đó lòng âm thầm dâng lên xung động muốn quẳng cho tên kia mấy đấm. Viên Tấn Thư thì bật cười thành tiếng, tuy rằng bởi vì cười nên tác động miệng vết thương trên bụng khiến gã không nhịn được mà ho khù khụ, nhưng tiếng cười lại vẫn không dừng, rước lấy không ít ánh nhìn căm tức.



“Là dị năng! Là dị năng!” Lý Mộ Nhiên kéo cánh tay Tống Nghiễn, đồng thời ngăn ở giữa hai người, gấp gáp giải thích. Cô đã nhìn thấy vẻ bạo ngược và khí thế hung ác trong mắt Tống Nghiễn, sợ Diệp Kiên chọc giận hắn sẽ phát sinh hậu quả không thể lường trước.



“Chủ nhiệm thức tỉnh dị năng mới, mau lái xe đi, có chuyện gì đợi anh Kha Trường Phong khỏe rồi lại nói.”
Nhìn cái vẻ heo chết không sợ nước sôi của gã, răng Lệ Thanh không khỏi nghiến ken két, nhưng vẫn nhịn xuống, buông tay rồi lạnh lùng nói: “Tốt nhất mày nên cầu nguyện cậu ấy không có chuyện gì đi.” Đối với bọn họ, giữ cho đối phương một mạng vì Kha Trường Phong, nếu như Kha Trường Phong chẳng còn, như vậy mặc kệ đối phương có từng thật lòng ra tay cứu chữa hay không đều đã không quan trọng nữa.



Viên Tấn Thư nhếch miệng cười, không chút để ý. Gã cũng không sợ người uy hiếp, gã chẳng qua là vì chính mình mà mưu cầu một cơ hội sống. Loại phương pháp ngăn cản zombie hóa này là do khi hành hạ người khác đến chết gã mới vô tình phát hiện, sau này thử nghiệm nhiều lần, xác xuất thành công vượt qua 50%, có điều gã là kẻ cực đoan ích kỷ nên tuyệt đối không lan truyền biện pháp ra ngoài, thậm chí ngay cả sư môn đều không cho hay. Do bây giờ cần cứu mạng nên mới lộ ra, bằng không chỉ sợ gã thà rằng nhìn người khác đi chết cũng sẽ không muốn giúp đỡ.



Đã không cần tới Viên Tấn Thư nữa nên mọi người trực tiếp ném gã vào góc. Bởi vì trong lòng hận gã cực độ, Lệ Thanh xách gã là trực tiếp túm cánh tay kéo lê người qua. Tuy rằng một đường gập ghềnh đau đớn khiến Viên Tấn Thư đổ mồ hôi lạnh nhưng trên mặt gã lại vẫn treo nụ cười chẳng hề để ý, sau một lát, gã thậm chí còn có thể dựa vào tường cắn răng khom lưng vặn xương đùi bị bẻ gãy của mình cho thẳng lại.



“Haaa, nhóc con… giúp một tay đi, tìm cho ta mấy cây gậy gỗ, cả băng vải nữa.” Gã thở hổn hển ngẩng đầu nhìn về Võ Thanh cách đó không xa. Gương mặt tái nhợt tuấn tú dính tro bụi đen nhẻm, mái tóc dài cháy xém bị mồ hôi lạnh dán vào hai má, cuộc sống đuổi giết hai mươi mấy ngày qua gần như tương đương với tu thân dưỡng tính, khiến gã không còn dáng vẻ no say vì rượu thịt, nhìn qua nom có vẻ thuận mắt hơn nhiều. Tuy rằng trong mắt gã vẫn là vẻ ngạo nghễ bất tuân, nhưng coi như còn biết thức thời, lúc sai bảo Võ Thanh thì vừa vặn kịp chuyển từ ‘oắt con khốn khiếp’ thành ‘nhóc con’, giọng điệu cũng khách sáo hơn đôi chút, vì thế cũng có tí xíu phong thái đứng đắn, không phải chỉ còn một mặt khiến người ta chán ghét nữa.



Võ Thanh bị điểm danh nhìn gã một cái, lại ngó những người khác, sắc mặt cậu chàng vì thế mà do dự, cuối cùng vẫn mềm lòng lặng lẽ đi tìm gậy gỗ và băng vải mang tới.



Tâm tư những người khác đều đặt ở trên người Kha Trường Phong, tuy rằng thấy hành động của cậu nhưng cũng không nói gì. Trong mắt bọn họ, bất kể có cứu được Kha Trường Phong hay không thì kẻ này đều không thể lưu lại được, dù cho hiện tại để gã nối lại xương chân thì có thể làm được gì đâu.



Trong khi mọi người thót tim lo lắng vì Kha Trường Phong, Tống Nghiễn lại đang đứng trong một trung tâm thương mại, ánh mắt hắn đỏ hằn, bốn phía đầy đất là thi thể zombie vương vãi. Một lát sau, hắn tùy tay xé một mảnh vải bố chà lau sạch sẽ vết máu đen trên tay, sau đó nắm tay đập nát tủ kính, lấy hết trang sức châu báu bên trong.