Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 220 : Trưởng thành

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



Đường phố yên tĩnh, khắp nơi đều là thi thể zombie bị phủ một lớp tuyết trắng, chỉ có vài con xa xa không biết từ nơi nào lắc lư tiến lại đây. Tất cả dấu vết để lại ngày hôm qua đều bị trận tuyết lớn chôn vùi, tựa hồ nơi này vẫn luôn lặng lẽ như thế. Lặng lẽ, tĩnh mịch hệt như địa ngục.



Trương Duệ Dương bám vách tường một tòa cao ốc dè dặt cẩn thận ló đầu nhìn ra bên ngoài, sau một hồi, nhóc xác nhận con quái vật biến dị đã đi rồi, khuôn mặt nhỏ bé lộ vẻ mừng rỡ, tiếp đấy mới vọt ra như con thỏ chạy đến cửa sổ đã vỡ thành cái động khổng lồ của căn bếp sau siêu thị. Từ hôm qua sau khi bị thú biến dị đầu cá sấu mình sư tử chặn trong siêu thị, nhóc đã học được kinh nghiệm nên trước khi vào siêu thị nhóc bèn cẩn thận cảm nhận động tĩnh và không khí bên trong. Khi nhóc cảm thấy hẳn là không có nguy hiểm mới bò vào, sau đó vừa nhẹ nhàng bước vào trong vừa tùy thời chuẩn bị chạy trốn.



May mắn là con quái vật kia quả thật đã rời khỏi, tuy rằng siêu thị bị phá tan hoang nhưng còn không ít thức ăn đóng hộp vẫn nguyên vẹn. Thông qua lớp cửa kính vỡ, Trương Duệ Dương có thể nhìn thấy zombie không có mục tiêu du đãng ngoài đó, trong cổ họng chúng thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc khàn khàn trầm thấp, so với không gian tĩnh mịch trong ngõ nhỏ sau siêu thị thì dường như có chút hơi thở của sự sống hơn, tuy rằng kỳ thật ‘sự sống’ ấy đều là giả.



Trương Duệ Dương nín thở, ánh mắt nhanh chóng tìm tòi giữa đống đồ vương vãi đầy đất, nhìn thấy cái ba lô mà hôm qua nhóc nhét đầy đồ ăn bị hất đổ nằm phía dưới kệ hàng. Nhóc ra bên ngoài xem xét, sau đó nhẹ nhàng thoát đi, muốn kéo ba lô ra. Ba lô rất lớn, bên trong lại có không ít thức ăn sẵn, nếu như có thể trực tiếp mang đi dĩ nhiên có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, thế nhưng nhóc chỉ kéo thử một chút liền từ bỏ, lại nhanh chóng lui về trong nhà kho. Muốn kéo ba lô ra thì phải nâng kệ hàng lên, thế nhưng kệ hàng kia làm bằng sắt lại bị thú biến dị đạp đến mức vặn vẹo cong queo, chỉ hơi động một tí là sẽ vang thành tiếng két két, ở nơi yên ắng thế này thật sự rất dễ gây sự chú ý với đám zombie ngoài kia cùng với những nguy hiểm khó lường ở lân cận nữa.



Bây giờ nhóc như chim sợ cành cong, mỗi bước đi đều phải quan sát tình huống xung quanh, thà tốn công chứ không muốn lại bị một con quái vật hung ác chặn lại như ngày hôm qua, suýt nữa không trốn được. Im lặng đợi một hồi, xác nhận không khiến thứ gì chú ý, lúc này nhóc mới ra nhặt bánh quy trên đất. Chẳng qua cầm lên xong lại buông xuống, ra là tay nhóc nhỏ, một bàn tay nhiều lắm chỉ cầm được một gói bánh quy, thêm hai túi quần đựng hai gói, cũng chỉ được bốn gói, số lượng này hoàn toàn không đủ với nhóc. Đừng nhìn Trương Duệ Dương nhỏ con, bởi vì luyện Ngũ cầm hí nên nhóc ăn không ít, bằng không làm sao có sức cõng được Ú Ú. Huống chi nhóc cũng biết tìm thức ăn bên ngoài rất nguy hiểm, một lần đi ra có thể lấy được càng nhiều càng tốt.



Nhóc nhìn bên ngoài, phát hiện có một con zombie đang chạy về phía này bèn nhanh chóng trốn vào nhà kho lần nữa, thấy nó nhìn vào trong siêu thị vài lần, bồi hồi rất lâu vẫn không đi thì không khỏi lo lắng. Nhóc không sợ một con zombie, nhưng nhóc sợ nó sẽ đưa tới càng nhiều zombie hơn, đến lúc đó chỉ e chẳng thể tiếp tục tìm đồ ăn được nữa. May mà trời rét, gió thổi từ ngoài vào trong, mùi của Trương Duệ Dương không tản ra, cuối cùng con zombie phát hiện cái gì đó nên chậm rãi lắc lư rời đi.
Ú Ú không tình nguyện mà nhanh hơn thế nhưng khi còn cách đích đến khoảng 500m thì ngừng lại, không chịu bay tiếp dù chỉ nửa mét. Đối với việc này, Trương Duệ Dương hoàn toàn không có ý kiến, trên thực tế nhóc cũng sợ muốn chết…



500m nữa là một trường tiểu học có vài dãy phòng học. Lúc này cổng sắt đóng chặt, bên trong có không ít zombie đang tụ tập, phần lớn là học sinh và một vài giáo viên, nhân viên. Lúc này, con quái vật biến dị kia không ở ngoài cổng, chẳng biết nó nhảy vào trong bằng cách nào, đang dạo quanh khu phòng học, thỉnh thoảng húc cửa sổ bằng kính hoặc là tường, sau đó thò móng vuốt vào hình như muốn tóm lấy thứ gì đó.



Nhìn thấy khu phòng học ba tầng màu trắng bị đâm đổ nát, gồ ghề, dường như sẽ sập bất cứ lúc nào, Trương Duệ Dương biết nếu mình mà chần chừ không kêu lên tiếng thì sẽ muộn mất. Thế nhưng nhóc há miệng lại không thể phát ra tiếng.



“Ú Ú, hình như tao hơi sợ…” Giọng nhóc hơi khàn khàn, không tự nhiên uốn éo thân mình, như thể đang thẹn thùng vì mình lâm trận lại lùi bước.



Râu Ú Ú khẽ rung, đột nhiên thét gọi về hướng thú biến dị ở đằng xa, trong âm thanh ngoài sự sợ hãi, vậy mà còn có cả sự khiêu khích ẩn trong đó. Trương Duệ Dương sửng sốt, trong nháy mắt như không còn sợ hãi nữa, rống to: “Quái thú, lại đây, chúng tao ở đây!”



Hai âm thanh hoàn toàn khác biệt đột ngột vang lên trên con đường trống trải yên tĩnh, ngay lập tức giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, không chỉ khiến thú biến dị đầu cá sấu mình sư tử chú ý mà còn khiến zombie trên đường sôi nổi lên, phát ra tiếng rít kích động hưng phấn, xông về phía bọn họ. Thậm chí còn có không ít sinh vật biến dị gần đấy cũng nhìn về phía này với ánh mắt lạnh lẽo hung ác.



Grừuuu—— Thấy đồ ăn đã từng chạy thoát cũng dám khiêu khích, thú biến dị gầm lên đầy tức giận, chấn động đến mức cửa kính các kiến trúc xung quanh đều rung động, sau đó nó không chút do dự bỏ qua con mồi sắp tới miệng, lao đến như điện xẹt.