Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 236 : Thu thập vật tư

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Giải quyết xong nguy cơ bị hủy diệt trong ngắn hạn của căn cứ Vân Châu, chuyện thu thập vật tư đã trở thành nhiệm vụ hàng đầu của đoàn xe. Bởi vì ngoại trừ tiêu hao hàng ngày của mấy ngàn người trong đoàn xe thì còn phải chuẩn bị cho hơn trăm ngàn người sinh hoạt và sưởi ấm trong căn cứ nữa. Tuy rằng trong căn cứ cũng có một chút dự trữ, nhưng dù sao cũng rất hữu hạn, một khi dùng hết thì khi ấy sẽ phải hoàn toàn dựa vào bên Tống Nghiễn cung cấp.



Hiện Lũng Nhân đang là thành phố không zombie, huyện Chương cũng vậy, còn có một thành phố Tân Long hẳn cũng trống rỗng, chẳng qua nơi này quá xa, từ chỗ ấy tới căn cứ Vân Châu phải hơn 150km. Nếu đi qua từ huyện Chương thì còn phải vòng thêm một đoạn đường dài, lộ trình sẽ tăng hơn gấp đôi mà lên tới gần 500km, cho nên bên đó tạm thời không được suy xét đến. Huyện Chương và thành phố Lũng Nhân lại quá gần căn cứ Vân Châu, một số kho lương thực lớn hay kho hàng hóa đều bị vận chuyển đi hết, chỉ có khu thương mại sầm uất trong trung tâm thành phố hẳn là chưa bị động qua. Mấy khu nông thôn làng xóm lân cận thì sớm bị chiếm sạch bách từ lúc zombie còn tương đối ít và thực vật chưa biến dị. Có điều dẫu sao cũng là thành phố lớn, cho dù là lục xoát từng nhà một thì hẳn vẫn sẽ còn lưu lại chút gì đó. Huống chi lúc này đã là một thành phố hoang, bất kể là tính an toàn hay hiệu suất khi thu thập vật tư đều dễ dàng và nhanh hơn nơi khác rất nhiều.



Tổng nhân số đoàn xe vào khoảng ba ngàn người, trong đó hơn hai ngàn là cấp dưới ban đầu của Tống Nghiễn cùng với bộ đội trốn ra, còn lại hơn ngàn người thì được thu nạp trên đường đi Đông Châu. Mà trong số những người này lại có một bộ phận đã thức tỉnh dị năng, lại hoặc chỉ là người bình thường nhưng có gan chiến đấu với zombie thế nên đã dần dần hòa nhập với số lượng ban đầu của đoàn xe, tất cả đều hưởng chung một mức đãi ngộ. Còn lại một số kẻ sẽ giống như đám Triệu Như, khi trông thấy zombie thì điều đầu tiên nghĩ tới không phải là xông lên xử lý, mà là quay đầu bỏ chạy. Người như thế mang lên chiến trường không chỉ chẳng giúp được gì mà còn có khả năng liên lụy người khác, nhưng dẫu sao đều là đồng loại, đoàn xe của Tống Nghiễn lại có thực lực nên cũng không làm ra hành động vứt bỏ kẻ yếu.



Huống chi về sau khi bồi đắp xây dựng lại nền văn minh sẽ cần tới rất nhiều nhân tài, những người này có lẽ giết zombie không được nhưng đâu có nghĩa rằng họ chẳng thể làm chuyện khác. Nhưng dĩ nhiên ở thời điểm hiện tại nếu muốn được người khác bảo vệ, muốn ăn cơm, muốn sống sót thì cho dù là bọn họ cũng phải trả một cái giá không nhỏ, cho nên liền có sự tồn tại của đội dụ zombie, đồng thời họ cũng được phân nhiệm vụ chăm lo các công việc tạp vụ. Giống như lần này đi thu thập vật tư, bởi vì tính nguy hiểm không lớn nên bọn họ liền trở thành chủ lực. Mặt khác, xét thấy có sự tồn tại của thực vật biến dị cho nên vẫn phải rút ra một phần ba lực lượng chiến đấu để theo bảo vệ họ, đồng thời cũng tiện thể góp sức vào đẩy nhanh tiến độ, còn lại hai phần ba người sẽ đi diệt trừ zombie.



Mà nhóm người Trương Dịch và những kẻ được Lý Mộ Nhiên cứu ra từ căn cứ Vân Châu thì ước chừng có hơn trăm người sẽ tự động tạo thành một đoàn thể, Tống Nghiễn cho bọn họ được tự lựa chọn, họ có thể rời đi để tìm các căn cứ khác làm chốn dung thân hoặc cũng có thể ở lại. Tất nhiên nếu đã ở lại thì phải nghe theo mọi sự sắp xếp, có điều lại chẳng một ai rời đi. Đám Nam Thiệu ở lại có một nửa nguyên nhân là vì Lý Mộ Nhiên, nửa còn lại là vì muốn giúp diệt trừ zombie và sinh vật biến dị, người khác thì có kẻ vì thân nhân còn kẹt trong căn cứ, có kẻ lại xuất phát từ cùng mục đích giống như nhóm Nam Thiệu, cũng có người vì biết đa phần đoàn xe đều là quân nhân nên sinh ra cảm giác tương đối tin cậy. Những người này vừa tìm được đường sống trong chỗ chết nên hầu hết đều rất biết nghe theo sự sắp xếp. Chẳng qua trong số bọn họ, trừ Trương Dịch và một số người, nếu không phải bị thương quá nặng chưa hoàn toàn hồi phục thì chính là không có năng lực chiến đấu, bởi vậy cũng đều được phân đi thu thập vật tư.



“Chúng tôi cũng đi tìm lương thực.” Nam Thiệu gần đây chẳng quá quan tâm mình cần làm cái gì lại hiếm thấy mà mở miệng khi được Tống Nghiễn sắp xếp nhiệm vụ, lời hắn nói ra không phải là thỉnh cầu, mà là thông báo.



Tống Nghiễn ngừng mấy giây rồi sau đó khinh bỉ liếc Nam Thiệu, giọng điệu không mấy thân thiện: “Đó là chuyện người già yếu bệnh tật mới đi làm.”



“Tôi là người tàn tật, cậu không thấy à?” Nam Thiệu chỉ chỉ nửa khuôn mặt phủ giáp kiến còn chưa khôi phục, vô cùng nghiêm túc khẳng định, sau đó quàng tay qua vai Trương Dịch đang ngồi ở bên cạnh: “A Dịch phải đi bảo vệ tôi. Để mấy người bên nhóm Mập mạp theo cậu giết zombie là được rồi.”



Cục thịt Trần và mấy người đang tụ tập trong phòng đánh bài Poker không hẹn mà cùng nhau hắt xì mấy cái liên tiếp, cả đám không khỏi trừng mắt nhìn nhau.



“Bị cảm à?” Từ Tịnh đang chống tay trên gối đỡ đầu xoa xoa mũi, hỏi Bùi Viễn khoanh chân ngồi trước mặt cô.



Bùi Viễn lắc đầu, nhìn chằm chằm bài trong tay mình, hận không thể nhìn ra một lỗ thủng.



“Đệch, hắt xì từ lúc nào đã có thể lây lan rồi? Ngon!” Cục thịt Trần vừa nói thầm vừa rung chân ném ra bốn lá K, chém bay đôi của Thạch Bằng Tam. Không ngờ ngay sau đó Thạch Bằng Tam lại ném ra hai lá Q, y cả kinh lập tức nhảy dựng lên, “Đậu má! Anh còn cái gì nữa?”
Hơn một ngàn người được chia thành bốn đội lớn, lần lượt đi theo tuyến đường đã bàn bạc trước đó. Nam Thiệu và Trương Dịch lựa chọn tuyến đường xa nhất, chuẩn bị ở bên ngoài ngây ngốc hai ngày. Sau khi biết hai người trốn đi tìm kiếm lương thực mà lại chẳng chịu dẫn mình theo, vẻ mặt của đám Cục thịt Trần có thể nói là vô cùng vi diệu, như là muốn cười, lại có vẻ khá ái muội, nhưng cẩn thận nhìn kĩ thì ai cũng đang cố trưng ra dáng dấp đứng đắn. Chỉ có Bùi Viễn ngây thơ đứng truy hỏi vì sao lại phải tách ra nha, kết quả bị Giới Sân che miệng kéo đi. Hiển nhiên ngay cả tiểu Hòa thượng không học vấn không nghề nghiệp cũng hiểu được hai người kia nhịn lâu quá sắp bốc hỏa rồi. Tuy rằng thung lũng Hồ Lô rất an toàn, nhưng người ở đây quá nhiều, nơi ở lại chật chội, hơn nữa còn có một Tiểu Dương Dương lao tới tìm ba bất cứ khi nào, thật đúng là bó tay chẳng thể làm gì. Đối với chuyện này, bọn họ tỏ vẻ vô cùng thấu hiểu.



Xe lao nhanh từ thung lũng Hồ Lô đến huyện Chương, lại từ huyện Chương sang thành phố Lũng Nhân, con đường này đoàn xe của Tống Nghiễn đã dọn dẹp sơ khi đi ngang qua. Sau này khi Tống Nghiễn còn ở trong căn cứ bàn bạc biện pháp cứu nguy thì Tiêu Thắng lại phái người đi xử lý một lần để tiện cho công tác tìm kiếm lương thực, bởi vậy một đường đi qua, trên cơ bản không gặp phiền toái gì. Dù ngẫu nhiên có một vài thực vật biến dị linh hoạt chặn đường thì trong mắt những hộ vệ thân đã kinh qua muôn vàn cuộc chiến xem ra cũng chẳng là gì, huống chi còn có một người có năng lực khống chế thực vật mạnh tới biến thái như Nam Thiệu tồn tại, cho nên hơn một giờ đã chạy được trên trăm km.



Đường từ Lũng Nhân thông tới căn cứ Vân Châu đã được Tống Nghiễn phái người phong tỏa, tường đất đá cao tầm năm mét, hai bên là rừng biến dị hoang dại, có lẽ chúng ngăn không được thú biến dị và zombie biến dị lợi hại nhưng có thể khiến cho một số lượng khổng lồ chẳng thể qua được. Huống chi còn có người lưu lại đây chuyên môn giám sát hướng đi của bầy zombie, chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay thì đoàn xe sẽ thu được tin tức đầu tiên, không để xảy ra tình huống lọt vào tập kích bất ngờ. Ngoài ra, những ngả đường thông từ Lũng Nhân tới các nơi khác cũng lần lượt bị phong tỏa để ngừa chuyện giống căn cứ Vân Châu xảy ra lần nữa, khiến cho đoàn xe không có thời gian phản ứng, không kịp luân chuyển. Tuy rằng loại khả năng này rất nhỏ nhưng chuẩn bị và đề phòng thì luôn luôn không sai.



Trong dự kiến của mọi người, xung quanh thành phố Lũng Nhân đã không còn chút xíu lương thực nào, bao gồm cả một ít nhà dân, cửa hàng đều đã bị vét sạch sẽ. Đội tìm kiếm vật tư chậm rãi lái xe vào sâu trong thành phố, tuy rằng trong đó hẳn là đã không còn zombie và thú biến dị nhưng bọn họ vẫn duy trì sự cảnh giác, điều này sớm đã thành một thói quen.



Chạy xe chậm rãi hơn một giờ, sau khi xử lý vài đoạn đường bị xe bỏ hoang làm nghẽn, bọn họ rốt cuộc tìm được một trung tâm thương mại chưa bị ai ngó qua. Trong trung tâm không hề ít zombie bị nhốt không ra được, mà đám zombie ấy chưa từng tiến hóa nên ngay cả trẻ con cũng có thể xử lý, không cần đội hộ vệ ra tay mà người trong đội thu thập vật tư đã tự mình thanh lý sạch sẽ. Đáng tiếc trong trung tâm thương mại này có không ít quần áo, giày dép, chăn nệm nhưng thức ăn thì lại không nhiều, hơn nữa đa phần đã hỏng mất. Họ tùy tiện góp nhặt đồ hằng ngày cần dùng nhất rồi liền chuyển sang nơi tiếp theo chứ không dọn sạch nơi này. Trước mắt trọng điểm là lương thực, những thứ khác đều có thể tạm thời buông bỏ.



Bởi vì Lũng Nhân là một thành phố rộng lớn cho nên đội của họ mang theo mười chiếc xe tải quân sự, lúc mới bắt đầu mọi người đều còn tin tưởng tràn đầy, cho rằng chỉ cần bọn họ tăng tốc một chút thì không chừng trong vòng một ngày có thể chạy hai chuyến, nào ngờ đến qua giữa trưa cũng mới chỉ chất đầy một chiếc xe, trong đó có hơn phân nửa không phải là thức ăn.



Mẹ nó, thành phố lớn như vậy chẳng lẽ để trưng cho vui sao? Trong lòng mọi người đều không khỏi chửi thầm, nhất là những người thuộc đoàn xe. Phải biết rằng trên đường đi, bất kể là từ Vân Châu tới Đông Châu hay là từ Đông Châu quay trở lại, nơi họ đi qua mặc kệ là thành thị hay nông thôn đều có thể tìm được không ít lương thực, thậm chí còn có thể lưu lại một ít cho những người đến sau, trước giờ chưa có nơi nào ít ỏi như hiện tại.



“Chúng ta tách ra lục soát đi, mọi người tụ lại một chỗ quá lãng phí thời gian.” Cuối cùng, có người đề xuất ý kiến. Nếu mỗi lần gặp được nơi không đủ vật tư nhét đầy một xe thì những chiếc xe khác lại phải chờ rất uổng phí.



“Được rồi, mọi người phải chú ý an toàn đấy, buổi tối tập hợp chỗ sân vận động mà chúng ta từng nhìn thấy khi mới vào thành phố nhé.” Chịu trách nhiệm dẫn đội là Vân Tắc, anh  mới tỉnh lại hai ngày, thân thể cơ bắp đều chưa hoàn toàn khôi phục nên lên chiến trường không được, anh lại không chịu trốn trong doanh trại dưỡng bệnh, vì thế liền chủ động yêu cầu tham gia nhóm thu thập vật tư. Bởi vì anh là vệ sĩ riêng của Tống Nghiễn nên rất có uy tín trong đoàn xe, trước khi rơi vào mê man vẫn luôn khiến Tiêu Thắng, Long Hạ kính nể, cho nên tự nhiên được giao cho một phân đội.



Nghe người nọ đề nghị, anh suy nghĩ mấy giây rồi quyết đoán đồng ý, lập tức liền chia hơn hai trăm người thành năm đội nhỏ, mỗi một đội gần năm mươi người và hai chiếc xe. Vì để an toàn nên không cho phép phân đội nhỏ tách ra nữa, dù không tìm được gì cũng không được chia lẻ.



Phó Đam và Võ Thanh đều bị phân đến tổ của Trương Dịch, đây là Trương Dịch chủ động yêu cầu, bởi vì trước khi đi Lý Mộ Nhiên từng nhờ anh chăm sóc hai đứa nhỏ. Về phần Lý Mộ Nhiên, tất nhiên cô đã bị ai đó tóm đi giết zombie, quả thực không thể phản kháng. Vân Hạo cũng được phân tới tổ của Trương Dịch, trước đó mọi người từng hoài nghi liệu có phải Vân Hạo và Vân Tắc là anh em hay không, sau này hỏi ra mới biết chẳng qua chỉ là trùng hợp cùng mang họ Vân mà thôi. Đối với thiếu niên này, ấn tượng của Trương Dịch vẫn luôn rất tôt, huống chi Thường Hán còn từng nhờ cậy, cho nên anh cũng muốn chiếu cố cậu thêm một chút.



Ngoài ra thì người trong phân đội nhỏ trên cơ bản đều không thân quen gì nhau, nhưng cũng hoàn toàn không gây cản trở tới việc hợp tác. Vì không để gây ra tranh chấp và bất mãn không cần thiết, đội trưởng của các phân đội nhỏ đều là do lính trong nhóm hộ vệ đảm đương. Tiểu đội trưởng của tổ Nam Thiệu tên là Triệu Thành, đó là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, bình thường khi cậu chàng nói chuyện với người khác đều rất nhỏ nhẹ ngại ngùng, thế nhưng một khi đi giết zombie thì lại vô cùng chuyên nghiệp, luôn mang trên mình cảm giác thiện chiến quả cảm của người lính. Mọi người dù có lớn tuổi hơn cũng đều tin phục cậu chàng, khi không làm chính sự thì ai cũng thích chọc ghẹo cậu, nhìn cậu đỏ mặt nói không nên lời liền nhịn chẳng được cười tươi vui vẻ. Trương Dịch và Nam Thiệu cảm thấy không khí trong tiểu đội rất tốt, vì thế chỉ làm chuyện mình nên làm chứ cũng không bận tâm quá nhiều, hoàn toàn xem chuyến đi tìm kiếm lương thực này trở thành tuần trăng mật của hai người.