Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 267 : Khắp nơi hội tụ (6)
Ngày đăng: 09:54 18/04/20
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
“Vì sao lại xuất hiện tình huống như thế?” Thẩm Trì hỏi.
Lý Mộ Nhiên sợ bị chuyển đề tài, làm cô quên mình muốn nói gì, bởi vậy chỉ lắc đầu một cái, không trả lời mà nói tiếp: “Đoàn xe của tụi em đóng quân ở thung lũng Hồ Lô thuộc huyện Chương, tính giúp đỡ căn cứ Vân Châu thành lập rừng thực vật biến dị, rồi sau đó vừa tìm kiếm vật tư vừa tiêu diệt zombie… Lúc ấy dù là huyện Chương hay các thành phố xung quanh đều vắng vẻ, trên đường phố không có zombie cũng không có động vật biến dị, thu thập vật tư khá thoải mái.”
Phát hiện mình hơi bị lạc đề, cô ngượng ngùng mỉm cười, “Theo suy đoán, chỉ cần là tuyến đường chính thông từ Vân Châu đến các thành phố lớn thì zombie và thú biến dị đều dốc toàn bộ lực lượng vây chặt căn cứ. Thú biến dị nhiều đến mức không đếm nổi, thế nhưng số lượng zombie có thể đoán được khoảng chừng hơn 10 triệu.”
Nghe đến đó, đám Thẩm Trì không khỏi rùng mình. Nghĩ đến tình cảnh đồ sộ mà đáng sợ kia, không rét mà run.
“Chủ nhiệm vốn định dùng một năm ở lại đây diệt sạch zombie, như vậy không chỉ có thể giải nguy cho căn cứ Vân Châu mà còn có thể khiến các thành thị xung quanh nâng cao độ an toàn. Nào ngờ….” Lý Mộ Nhiên hít sâu một cái, nhìn Tống Nghiên đang đuổi giết con thú biến dị cuối cùng bên ngoài, trong mắt lộ ra sự đau lòng. Vào lúc này nhân viên vốn cần chiến đấu đều đã nhàn rỗi, tuy rằng vẫn đang đề phòng Tống Nghiên dị thú hóa nhưng vẫn có thể phân tâm nghe Lý Mộ Nhiên nói chuyện.
“Hơn mười ngày trước, zombie và thú biến dị vây quanh căn cứ Vân Châu đột nhiên tản ra, đoàn xe tụi em bị zombie vây ở thung lũng Hồ Lô, trong thời gian ngắn không có cách nào đi ra.”
Có người không nhịn được mà thở hắt ra, rõ ràng không nghĩ tới kết quả sẽ là như thế.
Hứng gió lạnh hai ngày trên nóc xưởng, suýt nữa bị tuyết rơi đắp thành người tuyết, Tống Nghiễn có vẻ rất hài lòng với sự chăm sóc đặc biệt của Lý Mộ Nhiên, sau khi quay lại tầng cao nhất của siêu thị, cứ ôm cô vào trong ngực vừa hôn vừa xoa vừa nắn hơn một giờ, không nỡ thả người, thế nhưng Lý Mộ Nhiên đã không dám xuống gặp ai nữa.
Mà Thẩm Trì được đưa đến bãi đỗ xe ngầm trước đó, trong nháy mắt nhìn thấy Viên Tấn Thư đã suýt chút nữa nhào tới. Hắn đã ở thủ đô rất lâu, đương nhiên biết tên nổi danh biến thái của Võ Tông này, cũng liên tưởng đến chuyện Tống Nghiễn suýt bị người này giết chết, sao kiềm chế lại được. Những người khác không biết Viên Tấn Thư, nhưng cũng không trở ngại việc bọn họ cùng chung mối thù với Thẩm Trì.
May mắn Trương Dịch ngăn cản đúng lúc, giải thích ngắn gọn với Thẩm Trì việc tại sao Viên Tấn Thư ở đây, mới miễn cưỡng trấn an người ta.
“Này người anh em, chúng ta thương lượng chút đi.” Sau khi Thẩm Trì biết Viên Tấn Thư bị Quỷ Bệnh xem là người hầu mà sai bảo, đầu tiên là vui sướng cười to một trận, sau đó lại cảm thấy như vậy vẫn quá có lợi cho gã, vì vậy cười híp mắt đi đến bên cạnh cái người mà xung quanh vắng hoe, đang nhắm mắt ngồi bàng quan với tất cả xung quanh – Quỷ Bệnh, nói.
Quỷ Bệnh không để ý tới hắn.
Trương Dịch nở nụ cười, không quan tâm nữa. Chỉ cần không đánh nhau, dù có cãi nhau om sòm, anh đều cảm thấy không sao cả. Mà ngay lúc này, Nam Thiệu chọt chọt eo anh, anh khó hiểu nhìn qua. Kết quả Nam Thiệu kéo anh, lặng lẽ đi lên trên trung tâm thương mại.
Trương Dịch hơi trầm ngâm, lập tức hiểu ra tâm tư Nam Thiệu. Nhưng không chờ anh lo lắng vấn đề có thích hợp hay không, đã cảm thấy quần bị một cái tay nhỏ bắt được.
“Ba ơi, ba đi đâu vậy? Con cũng muốn đi.” Trương Duệ Dương ngước đầu nhỏ, tò mò hỏi.
Nam Thiệu lập tức giơ tay lên day day trán. Trương Dịch không khỏi dùng nắm tay che môi, khẽ bật cười ra tiếng.