Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 271 : Khắp nơi hội tụ (10)

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Xuất phát từ cẩn thận cùng với sự bất an khó hiểu, mấy người tỉ mỉ lục soát bên ngoài siêu thị nhỏ một lần, xác định đã rất lâu không ai đến thăm chỗ này mới miễn cưỡng yên tâm. Chỉ là cửa siêu thị đều là mặt kính, Nguyễn Phong muốn phủ kín toàn bộ sẽ tương đối vất vả, cho nên bọn họ khóa chặt cửa bên trong xong bèn lấy thứ mình cần rồi lui về nhà kho. Còn cửa cuốn thì cũng không dám hạ xuống vào lúc này để tránh gây ra âm thanh quá lớn rước lấy phiền phức.



Vì lý do an toàn, cửa kho cũng dùng tường đất đóng kín, chỉ chừa ít lỗ thủng thông khí. Sau đó cả đám đối mặt với một đống vật tư lớn ngẩn ra nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, gần như là đều cùng lúc đưa tay cầm lấy mì sợi.



Bếp gas trong quán mì còn có thể dùng được, dùng nước khoáng nấu gần mười cân mì sợi, bỏ thêm hai hộp thịt hộp cùng với mấy gói rau cải muối ớt, sáu người hùng hổ ăn sạch sành sanh, cái dạ dày trống rỗng đã lâu rốt cục được nếm trải cảm giác ấm áp no đủ.



“Nếu như có thể đem những thứ đồ này về, kết hợp với thực vật biến dị thì sẽ đủ cho chúng ta ăn một thời gian rất lâu.” Lưu Hạ xé khăn giấy lau miệng rồi nói.



“Lấy được bao nhiêu thì lấy thôi.” Lư Quân liếc Lưu Hạ một cái, nói tiếp: “Chưa bàn đến chuyện có tìm được xe hay không, dù có xe có xăng và cửa không có zombie, vậy chúng ta lái ra ngoài thế nào?” Vào được đây đã tốn sáu, bảy tiếng, muốn mở một con đường đủ cho xe đi lại, chỉ với mấy người bọn họ thì không biết phải làm đến ngày tháng năm nào.



“Ngày mai chúng ta mang chút đồ trở lại trước. Nếu không có vấn đề gì, để mọi người ăn no đã, sau đó tất cả cùng đi đến ngoại ô, trừ mấy đứa nhỏ chậm chạp yếu sức, những người khác đều vào khuân đồ.” Kiều Dũng liếm môi, định sờ râu mép theo thói quen, mà tay hắn nhấc đến một nửa lại hạ xuống. Râu mép của Kiều Dũng lâu rồi không có thời gian tu sửa, đã rối như tơ vò, mỗi khi đụng tới hắn đều cảm thấy sốt ruột. “Hiện tại sắp xếp trình tự gác đêm đi, một người gác đêm, những người khác dành thời gian nghỉ ngơi.”



Đối với lời hắn nói, mọi người không có dị nghị gì, dù sao cả đội dời điểm đóng quân đến ngoại ô, bọn họ có thể đi ít hơn 10 km vận chuyển đồ, tiết kiệm được không ít thời gian, điều này rất quan trọng với những người chuyển đồ đi bằng hai chân như bọn họ. Hơn nữa bên ngoài có nhiều xe cộ, hẳn là vẫn còn xe có thể khởi động, nếu tìm được xăng, không chừng họ còn có thể lấy thêm nhiều lương thực hơn.



Người đầu tiên gác đêm là Trần Trường Xuân, anh là biến dị sức mạnh, chủ yếu dùng để khiêng đồ, một đường đến đây gần như không cần làm gì, cũng không cần khôi phục, cho nên xếp anh gác đầu tiên là hợp lí nhất. Sau đó là Lưu Hạ, Kiều Dũng, Nguyễn Phong, cuối cùng mới là A Thanh và Lư Quân. Vị trí giữa đương nhiên là không tốt nhất, ngủ một nửa phải dậy, Kiều Dũng tự mình nhận, còn Nguyễn Phong thì bởi vì nửa đêm nhất định phải gia cố phòng ngự, không thể không sắp xếp tại thứ tự này. Bởi vì một người chỉ cần trông coi một giờ, cho nên nếu không có vấn đề gì xảy ra, trên căn bản ai cũng có thể được nghỉ ngơi đầy đủ để khôi phục.



Khi mấy người lấy ga giường mỏng manh chuẩn bị trùm lên ngủ, Nguyễn Phong đột nhiên đứng dậy, đi đến chỗ những thùng hàng sắp xếp chỉnh tề tìm ra thùng kẹo, xé mở, lấy chút kẹo và socola để vào trong túi. Thấy anh làm như vậy, trong lòng mấy người khác hơi dao động, cũng lấy không ít bỏ vào trong túi, cả Kiều Dũng cũng không ngoại lệ. Thực ra không phải họ muốn giấu làm của riêng, chỉ là vì cảm giác bất an không nói thành lời, có lẽ do lúc trước hốt hoảng chạy khỏi huyện Dung Hà lại phát hiện trên người chẳng có cái gì, cảm thấy trống trải và lo âu, hoặc là một loại hành vi tìm kiếm bảo đảm theo bản năng.
“Nếu tôi ra ngoài sợ là mọi người sẽ bị zombie chặn.” Lưu Hạ cau mày không tán thành.



“Cái này không cần cậu bận tâm, tụi này chưa chết ngay được đâu.” Kiều Dũng xua tay ngăn lại, không cần suy nghĩ nói ngay.



Đối với quyết định của hắn, bốn người còn lại không lên tiếng phản đối, đại khái ai cũng hiểu, với tốc độ của bọn họ, sợ còn không chạy nổi 100m. So với tất cả đều bị nhốt ở đây, chẳng bằng cho một người ra ngoài báo tin trước. Cho nên, sau khi cả nhóm bàn xong, xếp vào túi chút bánh quy và mì ăn liền, đồ ăn nhẹ mà chứa nhiều nhiệt lượng cho Lưu Hạ, giảm thiểu gánh nặng cho anh, tránh làm giảm tốc độ, mà còn có thể thêm chút đồ ăn cho người bên ngoài.



“Cẩn thận nhé. Tôi sẽ trở lại.” Trước khi rời đi, Lưu Hạ liếc nhìn năm người đồng đội, ánh mắt anh dừng trên người Kiều Dũng đã quen biết từ hồi ở Vọng Dương nhiều hơn chốc lát, “Lão kiều…”



Anh như muốn nói gì đó, nhưng sau khi gọi tên đối phương lại quay người, ra hiệu Nguyễn Phong mở vách tường.



Khe hở đủ cho một người lách qua xuất hiện, sau khi Lưu Hạ vừa nhấc đồ đi qua, Nguyễn Phong lập tức che lại tường đất, căn bản không để ý xem Lưu Hạ có thuận lợi hay không, bởi vì zombie đã phát hiện động tĩnh chen chúc về hướng bên này.



“Hi vọng tất cả đều thuận lợi.” Kiều Dũng chưa bao giờ mê tín lại lui vào trong bóng tối, tay nắm chặt, lầm bầm cầu khẩn.



Những người khác đều không lên tiếng, yên lặng nghe tiếng zombie đánh lên tường đất, tường rất rắn chắc, với sức đám zombie sẽ không đập hỏng được trong thời gian ngắn, cho nên bọn họ không quá lo lắng.



Rầm! Tiếng thủy tinh vỡ vang lên khiến A Thanh đang cúi đầu không khỏi giật mình. Mà đây là chuyện trong dự đoán, trừ anh ta ra, bốn người khác đều không phản ứng gì nhiều, kể cả A Thanh cũng không tính là hoảng sợ, chỉ là thấy hơi chán nản mà thôi.