Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 274 : Khắp nơi hội tụ (13)

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



“Nói đến lúc đó, trên đường đâu đâu cũng có xe, zombie thì không nhiều, đều bị nhốt ở trong xe hay trong thành phố, chúng tôi giải quyết rất dễ dàng. Ngược lại thì những xe còn lại thì rất khó lái đi, chúng tôi lười chờ bọn họ cho nên đi vào trong trước.”



Nói là lười chờ nhưng thật ra định thừa dịp những người khác chưa tới thì kiếm chác chút gì đó trước, dù sao ai cũng đều rõ ràng tai họa như vậy vốn dĩ khác với lũ lụt hay động đất. Thảm họa thiên nhiên có thể dựa vào tài chính và năng lực mạnh mẽ của quốc gia để ứng biến, một nơi gặp nạn thì cả nước trợ giúp vẫn có thể dễ dàng thở ra hơi. Thế nhưng bây giờ cơ cấu Chính phủ tê liệt, quân đội tê liệt, các ngành các nghề đều tê liệt, người chết rất đông, ai còn để ý tới ai được nữa. Các loại vật tư sinh hoạt đều bị ngừng sản xuất, tất cả mọi thứ dùng cho ăn, mặc đều là còn sót lại từ trước tận thế, dùng bao nhiêu sẽ ít đi bấy nhiêu, cho nên một khi có cơ hội, tự nhiên ai cũng sẽ tận lực mà kiếm cho mình nhiều thêm một ít, đây chính là việc liên quan chuyện sau này có thể sống bao lâu.



Điểm này nhóm Kiều Dũng cũng hiểu cho nên không cần Hà Tam nói rõ ra, mọi người quan tâm chính là chuyện về sau.



“Chúng tôi vốn chỉ dự định ở ven thành phố dạo qua các cửa hàng bên đường, cũng không dám đi vào bên trong quá xa, ai biết vẫn gặp phải quỷ… Mấy anh biết đó, tôi thấy dáng vẻ các anh bị ném vào khẳng định cũng là bị gậy đập… Đệch má!” Hà Tam lẩm bẩm mắng vài câu, hiển nhiên còn vì chút lòng tham khi ấy mà hối hận không thôi.



“Mấy anh may mắn hơn bọn này nhiều, ít nhất còn được nhét vào túi mà khiêng, khi đó chúng tôi là trực tiếp bị khiêng về, kết quả còn chưa tới đây đã chết mất mấy người… Bụng bị hư thối, ruột gan nội tạng gì đó đều bị đốt cháy, mấy anh xem…” Nói tới đây y vén áo của mình lên, mặc dù chỉ là nháy mắt ngắn ngủi y vẫn run cầm cập, ôm lấy bản thân chặt hơn nữa chút, dáng dấp kia thật sự là đáng thương tới cực điểm. Đáng tiếc ai cũng không mặc nhiều quần áo, không thì cho y một hai thứ cũng không tính là gì.



Mà tại nháy mắt vừa rồi, tuy rằng trời không quá sáng nhưng đám Kiều Dũng vẫn thấy được vết tích hù người trên bụng Hà Tam, vết thương giống như là bị axit đậm đặc ăn mòn, loang loang lổ lổ, vết sẹo lồi lên dữ tợn khiến lông tơ đều dựng đứng lên.



“Tôi cũng coi như may mắn.” Hà Tam khẽ thở dài cảm thán một câu.



Lư Quân không khỏi sờ quần áo bên hông mình, nơi đó có vài vết cháy xém không ra hình dạng, lòi cả bông trong áo. Hiển nhiên dù đã cách một lớp túi, nếu như không phải bọn họ mặc áo dày thì chỉ sợ cũng sẽ bị bỏng.



“Là ai… là thứ gì?” Kiều Dũng trầm giọng hỏi. Hắn vốn muốn hỏi là ai, nhưng nghĩ tới con người không thể biến thái như vậy, vì vậy mới sửa lại lời.




“Nướng chín đi rồi ăn.” A Thanh thấy Hà Tam há mồm định gặm, vội vàng nói.



“Tuyệt đối đừng, như vậy sẽ chọc đến phiền toái lớn.” Nếu nói không muốn ăn đồ ăn chín, vậy khẳng định là giả, nhưng mạnh mẽ tự chủ cùng với cẩn thận chặt chẽ mới là cách giúp Hà Tam có thể sống đến bây giờ, dù cho hiện ở bên người đã nhiều hơn sáu thành viên trông rất có thực lực thì y cũng sẽ không vứt bỏ hai điểm này.



“Nghe lời cậu ta.” A Thanh còn muốn nói gì đó, Kiều Dũng đã lên tiếng. Khi chưa biết rõ tình hình trước mắt, cẩn thận một chút không bao giờ thừa.



A Thanh thờ ơ nhún nhún vai, không kiên trì nữa, có điều anh cũng không động tới nửa miếng thịt kia. Không chỉ là anh mà cả Kiều Dũng và mấy người khác đều không động, tuy rằng buổi sáng họ đã ăn no rồi, vào lúc này đã đói bụng, thế nhưng đối mặt với thịt sống vẫn có loại cảm giác không cách nào nuốt trôi. Trước tiên cứ cất đó đã, chờ đói bụng quá rồi thì sẽ ăn được thôi. Bọn họ chính là còn ôm loại tâm thái này.



Hà Tam nhìn sáu người như vậy, định cất tiếng khuyên nhưng lại nhịn xuống.



“Các anh may mắn lắm đó, lúc chúng tôi mới bị bắt vào, những thứ đó vốn không cho thức ăn đâu. Vẫn là tự chúng tôi mang theo ít đồ ăn, nhưng cũng không thể kiên trì bao lâu. Sau đó rất nhiều người chết đói, chúng nó mới bắt đầu vứt thịt vào.” Y vừa dùng răng cắn thịt tươi vừa nói, chú ý tới có không ít người đang chậm rãi ghé sát vào bên này, vội vã nói với A Thanh: “Mau dập lửa!”



“Làm sao vậy?” A Thanh không rõ.



“Anh dập đi rồi tôi nói cho nghe.” Hà Tam giục, ngữ khí có chút gấp gáp.



A Thanh cau mày nhìn về phía Kiều Dũng. Kiều Dũng gật gật đầu, anh bèn thu hồi dị năng, trước mắt mọi người lần thứ hai trở nên đen kịt.