Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 284 : Hồn mộc mê thành (8)

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



“Nói như vậy thì tạm thời Nửa người sẽ không tạo thành phiền phức cho chúng ta đúng không?”



Lời này là Trương Dịch hỏi.



Nghe xong những điều Kiều Dũng tự thuật, tuy rằng cảm thấy việc này thật xui xẻo, thế nhưng đám Hùng Hóa từng không duyên cớ tranh chấp lo lắng vì bọn họ một hồi không biết tại sao đều có chút buồn cười. Đặc biệt là khi Kiều Dũng phô ra cái gáy sưng ù lên của hắn thì cái cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt hơn.



Nhìn thấy mọi người nỗ lực nhịn cười, Kiều Dũng thật sự rất bất đắc dĩ. Hắn rõ ràng là muốn được đồng tình cơ mà?



“Theo kinh nghiệm trước kia của chúng tôi thì chỉ cần không chủ động tấn công chúng, sẽ không có chuyện gì.” Đối với vấn đề này, Vệ Đông rõ ràng càng có tư cách trả lời hơn so với Kiều Dũng. Gã đang lo không biết phải làm sao bắt chuyện với Trương Dịch, bởi vậy bây giờ có cơ hội nói chuyện nên rất tích cực, mà cũng không dám nói quá vẹn toàn, “Hiện tại chúng đánh nhau với thú biến dị, lại bị chúng ta chặn con đường lui về sau, cũng không biết sẽ xuất hiện bất ngờ gì không.”



Trương Dịch nghe vậy thì khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh bèn giãn ra, anh quay đầu nhìn về phía Lý Mộ Nhiên. Từ sau khi tới đây ngoại trừ mới đầu chào hỏi Kiều Dũng thì cô vẫn luôn trầm mặc không nói gì, “Mộ Nhiên, em nhìn thử xem chung quanh còn có bao nhiêu thú biến dị. Có thể phán đoán thực lực sơ bộ của chúng không? Có loài nào nhỏ như chuột hoặc là kiến nhưng lại có số lượng khổng lồ không?”



Lý Mộ Nhiên còn chưa mở miệng, Nam Thiệu đột nhiên lại gần ghé vào lỗ tai cô thấp giọng nói một câu khiến trên mặt cô không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, “Mộ Nhiên, Tống Nghiễn ở bên ngoài à?”



Lý Mộ Nhiên dạ một tiếng, không biết tại sao, mặt cô khẽ nóng bừng lên.



Đám người Thạch Bằng Tam sợ hết hồn, dồn dập nhìn về phía cô, thấy sắc mặt cô ngại ngùng, cũng không khỏi cười rộ lên, cảm thấy cô bé này da mặt thực sự quá mỏng rồi.



“Cái kia… Khụ, vậy thì…” Trương Dịch nắm tay để tại bên môi khẽ ho khan, trong giọng điệu mang theo ý cười mà nói: “Lát nữa em ra chào hỏi cậu ấy đi, tụi anh ở trong nhà thi đấu phối hợp với cậu ấy, trước tiên cứ tiêu diệt hết thú biến dị đã.” Nếu Tống Nghiễn đã diệt trừ thú biến dị ở bên ngoài, như vậy thì dù có nguy hiểm nhiều hơn nữa, bọn họ cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt, ngồi mát ăn bát vàng.



“Dạ.” Lý Mộ Nhiên đáp lại, nhớ tới một vấn đề trước đó bèn nói: “Trong phạm vi bán kính 2km không thấy quần thể thú biến dị nào cả. Số lượng thú biến dị ngoài nhà thi đấu khoảng trăm con, bên trong có mười ba con, dưới lòng đất tạm thời không có. Em chưa thể phán đoán được thực lực của chúng, nhưng trong khi giao chiến thì trước mắt chưa nhìn thấy sử dụng dị năng.” Cô châm chước tận khả năng mà thuật lại mọi điều nhìn thấy được truyền đạt cho mọi người, không hề bỏ thêm chút suy đoán cùng với ý nghĩ cá nhân nào vào, để tránh xuất hiện hướng dẫn hoặc phán đoán sai lệch.



“Ừ, số lượng ấy không hề ít, nhưng chỉ cần thu hẹp lại mặt tiếp xúc với thú biến dị, mở lối vào nhỏ một chút, những phương hướng khác tăng mạnh thiết kế phòng ngự, cẩn thận ứng đối thì miễn cưỡng cũng có thể xử lý được. Mộ Nhiên, em chờ tụi anh mở ra lối vào hấp dẫn thú biến dị bên ngoài rồi hãy tìm cơ hội đi ra ngoài, gặp cậu Tống rồi thì ra ngoài thành phố một chuyến, báo bình an với mọi người trước đã, bảo họ đừng đi tìm chúng ta, tự chúng ta sẽ nghĩ cách để ra ngoài.”



Trương Dịch hơi trầm ngâm một thoáng bèn có tính toán, căn dặn Lý Mộ Nhiên xong anh liền chuyển hướng qua những người khác, “Trước tiên chúng ta xử lý bên ngoài, không thành vấn đề chứ?”



Dưới cái nhìn của anh, thú biến dị xông vào bên trong nhà thi đấu có Nửa người đối phó, vừa vặn để chúng kiềm chế lẫn nhau, áp lực cùng nguy hiểm bọn họ chịu đựng cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều. Còn nếu không để ý tới thú biến dị bên ngoài mà trực tiếp bảo Lý Mộ Nhiên dẫn người đi thì điều này cũng không hiện thực, dị năng của cô hạn chế quá lớn, muốn đem tất cả mọi người ra ngoài ít nhất cũng phải tốn ba ngày. Dù sao đều ở nơi này, cũng không thể không quan tâm tới những người sống sót trong nhà thi đấu bị Nửa người bắt tới.



Như vậy trong mấy ngày sắp tới, nếu số lượng người ngày càng ít thì làm sao chống đối được thú biến dị xâm lấn? Hơn nữa còn có một biến số lớn ở kia, đám Nửa người với số lượng hơn trăm không ai có thể bảo đảm chúng không đột nhiên thay đổi chủ ý tập kích người sống sót. Huống chi trước đó dị năng của Lý Mộ Nhiên từng mất linh một lần, khó bảo toàn sẽ không mất hiệu nghiệm lần thứ hai, cho nên không thể dồn toàn bộ hi vọng ký thác ở trên người cô được. Vì vậy lựa chọn tốt nhất vẫn là dành thời gian diệt trừ thú biến dị tạo thành uy hiếp với họ, sau đó sẽ thong dong cân nhắc biện pháp đối phó với Nửa người cùng với chuyện rời đi.



Không cần anh giải thích gì nhiều, tất cả mọi người đều bò từ trong đống người chết mà ra, cũng không thiếu dũng khí lại càng không thiếu cẩn thận, hiển nhiên rõ ràng tính thiết yếu của hành động. Không có một ai phí lời, dăm ba câu liền phân công còn nhiệm vụ, ai làm việc người ấy.



Mãi đến tận khi cửa ra vào phía đông sắp bị phá vỡ lại được bịt kín, Vệ Đông mới phản ứng lại được, nhất thời bị tác phong nhanh nhẹn gọn lẹ của đám người kia làm cho kinh hãi. Gã đang muốn hỏi ý kiến xem mình bên này phải làm gì, Trương Dịch đã quay đầu ôn hòa mà nói với gã: “Mấy anh cứ giống trước kia đi, nên trông coi chỗ nào thì tiếp tục giữ vững, có tình huống thì báo một tiếng, không nên để cho thú biến dị xông tới từ những phương hướng khác. Được không?”



Tuy rằng Kiều Dũng không nhắc gì nhiều, thế nhưng lấy tin tức mà hắn cung cấp ra tổng hợp phân tích, đủ để Trương Dịch phán đoán những người bị nhốt trong nhà thi đấu thời gian dài e là thực lực không tăng tiến bao nhiêu so với khi mới bắt đầu tận thế. Trương Dịch không có thói quen để cho họ làm con cờ thí, trong suy nghĩ của anh nên bảo bọc cho họ thêm một chút, khi bên mình đủ sức để ứng phó thì hoàn toàn không có ý định bắt những người này lên tuyến đầu giết thú biến dị.



“Được!” Vệ Đông rất có tinh thần mà đáp lại một tiếng, mãi đến tận đi ra xa một khoảng gã mới tỉnh táo lại, người ta đây là không lọt mắt gã. Thế nên không khỏi lắc đầu cười khổ, mà dưới chân lại không ngừng nghỉ, trái lại càng lên tinh thần. Càng như vậy, gã càng không thể để xảy ra sự cố, không thì thật sự là chẳng còn mặt mũi để đề cập tới chuyện gia nhập rồi.



Xét từ mặt khác mà nói, nhân phẩm của những người này có thể tín nhiệm. Vệ Đông không phải chưa thấy quá cảnh đời, lúc trước khi còn chưa bị bắt vào đây thì gã từng đi theo một đoàn xe, ngày trôi qua của những kẻ yếu lệ thuộc đoàn xe gã cũng đã gặp qua; ăn thì phải ăn sau, xông pha chiến đấu thì dĩ nhiên đi tuyến đầu. Gã thậm chí đã làm xong tư tưởng chuẩn bị bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, không ngờ tới những người này tựa hồ không ôm loại suy nghĩ ấy, thật sự là khiến người khác bất ngờ.



Cửa ở phía đông bị mở ra, mùi người sống nồng nặc tỏa ra trong đêm đen rét lạnh, thú biến dị bị Tống Nghiễn truy sát chạy tán loạn khắp nơi lập tức quên mất kẻ địch đáng sợ sau lưng, chen chúc hướng về bên này. Mọi người vốn là đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu lại thấy được một màn làm cho bọn họ bất ngờ.



Kẹt lại!



Vốn là vì để tránh cho thú biến dị tràn vào một lúc quá nhiều, mọi người ứng phó không được nên cửa mở ra không lớn, chỉ rộng chừng hơn một mét, mỗi lần chỉ cần hai người trông coi ở cửa chính diện giao chiến với thú biến dị, những người khác ở bên cạnh tiếp ứng là đủ rồi, sau đó lần lượt thay đổi. Như vậy không chỉ khiến nguy hiểm hạ xuống thấp nhất, còn có thể cho mọi người có đủ thời gian nghỉ ngơi và khôi phục dị năng. Nếu như những nơi khác xảy ra bất ngờ, cũng có thể rút nhân lực khẩn cấp qua bổ trợ.



Điều khiến mọi người không nghĩ tới chính là con thú biến dị chạy đầu tiên bởi vì hình thể quá lớn, vọt tới quá mạnh, thế mà bị mắc kẹt ở nơi đó. Mà ở sau lưng nó, đám thú hung hăng cũng tuyệt không khách khí lễ độ chờ nó chậm rãi chui vào, chúng trực tiếp nhào lên cắn xé. Những con ở phía sau rất nhanh cũng gia nhập cuộc chiến hỗn loạn giành lối vào, hoàn toàn không có ý thức đi đường vòng.



Nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, Nam Thiệu và Trương dịch vốn đang canh giữ ở cửa liếc mắt nhìn nhau một cái, hết sức ăn ý mà không lập tức ra tay, trái lại bảo người dị năng hệ thổ tiếp tục gia cố tường đất hai bên cửa để tránh khỏi bị chen đổ.



Bàng quan là chuyện xưa nay con người thích làm nhất. Mà có thể bàng quan, sao lại không phải là một loại vận may cơ chứ, nếu như không biết quý trọng thì quả thực quá lãng phí tình cảnh đáng mừng mà tất cả mọi người cũng không thể ngờ tới này.



Ở một bên khác, Lý Mộ Nhiên thì lại nhân cơ hội thú biến dị đột nhiên chuyển hướng tập thể, khi xung quanh Tống Nghiễn xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi mà đến bên cạnh hắn. Cô làm như vậy kỳ thực rất mạo hiểm, nếu như Tống Nghiễn giết đỏ cả mắt rồi, tưởng cô là thú biến dị, nói không chừng một móng vuốt sẽ xé xác cô ra. Cũng chính bởi vì cân nhắc đến điều này nên cô mới chọn vị trí xác định ở bên hông hắn, khiến hắn dù muốn tấn công cũng sẽ cần thêm một bước đệm, giúp cho cô có thời gian thoát thân, không đến nỗi xuất hiện ở sau lưng tạo thành uy hiếp cực lớn cho hắn.



Nào ngờ Tống Nghiễn giống như đã biết rằng Lý Mộ Nhiên sẽ xuất hiện ở nơi đó, cô vừa mới hiện ra đã bị hắn bắt được xách tới trước người.



“Em chạy đến đây làm cái gì?” Phủ đầu chính là một câu chất vấn đập tới, giọng điệu Tống Nghiễn còn mang theo chút bất mãn.




Lý Mộ Nhiên cũng muốn biết mình dị năng của mình tăng lên bao nhiêu nên đáp ứng rất vui vẻ, sau đó dưới sự phối hợp của Lưu Hạ, cô bắt đầu tìm kiếm mục tiêu. Mà Trương Dịch, Nam Thiệu và Thạch Bằng Tam thì đi theo Kiều Dũng tới gian phòng nghỉ của khách, dự định trước lúc rời đi gặp gỡ ông cụ kia một lát.



Lâm đ*o Nho rời giường đã được một lúc, ông dọn dẹp phòng vô cùng chỉnh tề, đang ở nơi đó chậm rãi ăn sáng. Buổi tối ông ngủ rất ngon, hoàn toàn không bị cuộc chiến bên ngoài ảnh hưởng.



Bữa sáng là một ly sữa bò đun nóng, vài miếng hoa quả, một quả trứng gà nấu ngũ vị hương. Số lượng quả thực rất ít.



“Lúc thường không làm chuyện gì nên ăn vậy là đủ rồi.” Sau khi lời mời nhóm Trương Dịch cùng ăn bữa sáng bị từ chối, Lâm đ*o Nho nói. “Nếu có điều kiện, có thể bổ sung chút vitamin.” Ông chỉ chỉ một lọ vitamin C nhỏ ở bên cạnh. “Có điều tôi thấy người sống sót cũng không vì thiếu vitamin mà bị bệnh, có lẽ tận thế không chỉ mang đến tử vong và tai nạn, nó cũng làm thể chất loài người tiến hóa.”



Đối mặt với ông cụ nói thật chậm rãi, bỗng chốc Trương Dịch như sản sinh ra cảm giác đây là một buổi sáng giản dị yên bình thường nhật không phát sinh tận thế, nhưng trên người mọi người còn đậm mùi máu của thú biến dị lại rất mau kéo anh về với thực tế.



“Tụi cháu muốn rời khỏi nơi này, chú cùng đi nhé?” Anh mở miệng trước nhất, cũng không hỏi lại lời thừa thãi, càng không có thời gian nói chuyện phiếm.



Ông cụ không trả lời ngay, chờ ăn xong miếng trứng gà cuối cùng, uống hết sữa bò trong ly, dùng giấy lau khô miệng, ông mới đứng lên, lắc đầu rồi cười vô cùng nho nhã: “Đa tạ ý tốt của các cậu. Tôi già rồi, không tăng thêm phiền toái cho mọi người nữa.”



Trương Dịch định mở miệng khuyên, ông cụ đã xua tay ngăn anh, nói tiếp: “Nhà của tôi ở đây, Kỳ Sinh ở đây, tôi cũng sẽ ở lại chỗ này.”



Trương Dịch rốt cục cũng gặp được Nửa người, nhưng chỉ là thoáng nhìn qua cực ngắn ngủi, Nửa người kia tựa hồ muốn trốn đi, nhưng lại muốn bảo vệ ông cụ thế nên cứ nhấp nhổm phía sau. Có lẽ là bởi vì không cảm giác được ý xấu của người mới tới cho nên y lại ngồi yên sau lưng ghế sô pha của ông cụ. Mọi người vốn có thể thoáng vòng ra xa một chút để nhìn rõ ràng, mà chẳng biết vì sao không ai đành lòng làm như thế.



“Có thể để cho Nửa người cùng đi với chúng cháu.” Trầm mặc chốc lát, Trương Dịch nói. Đội ngũ của bọn họ có người già yếu bệnh tật, có thú biến dị, có người dị hóa, nếu như vô hại đối với con người thì chưa chắc không thể để cho Nửa người gia nhập. Hơn nữa hơn một trăm Nửa người, đây chính là một luồng sức mạnh không thể coi thường. Đương nhiên, anh cũng không ôm hy vọng quá lớn đối với chuyện này.



Quả nhiên, Lâm đ*o Nho lắc đầu một cái, bác bỏ đề nghị này.



“Bọn họ bây giờ còn chưa thể trò chuyện với con người, cậu không mang họ đi được đâu. Còn về Kỳ Sinh, tôi vẫn hi vọng ông ấy có thể sinh sống với đồng loại.” Không thì chờ khi mình chết rồi, y phải làm sao?



Nhìn ra thái độ ông cụ tuy rằng ôn hòa nhưng lại không cho phép thay đổi, Trương Dịch khe khẽ thở dài, gọi mọi người cùng chào rồi rời đi.



“Chờ chút đã.” Ông cụ gọi họ lại, cất bước đi tới bên cạnh bàn trà, từ trên chồng sách vở lấy ra một cuốn sổ ghi chép dày, đưa tới trước mặt Trương Dịch. “Trong này tôi có ghi chép một vài thứ, có lẽ có tác dụng với mấy cậu đấy.”



Trương Dịch nghi hoặc mà tiếp nhận, mở ra mới phát hiện bên trong ghi chép về một số loài động thực vật biến dị, số lượng có chừng mười mấy loại, mỗi một loại đều ghi rõ ngoại hình, đặc trưng, nhược điểm, có thể ăn được hay không, có công dụng khác hay không, cùng với cách ăn hoặc là phương pháp xử lý… đều ghi lại rất tỉ mỉ, còn được vẽ hình minh họa. Tranh ông cụ vẽ cực kỳ chân thực, cho thấy người vẽ có tay nghề không đơn giản.



Hóa ra sau khi động thực vật biến dị, Nửa người vốn không còn hứng thú với thức ăn bình thường bắt đầu bắt giết thú biến dị để chia nhau, cũng sẽ vứt một ít nuôi người sống sót. Nhưng đám thịt thú biến dị ấy cũng không phải toàn bộ đều thích hợp cho con người ăn, có độc hay không trước chưa nói, chỉ riêng mùi hôi thối đã làm người ta khó có thể chịu đựng. Ngược lại Lâm đ*o Nho nhàn rỗi bèn bắt đầu nghiên cứu loại thịt nào có thể trực tiếp ăn, loại nào cần xử lý, loại nào tuyệt đối không thể đụng vào. Cũng bởi vậy ông liên tưởng đến thực vật biến dị bên ngoài, nếu động vật có thể ăn, như vậy thực vật có phải là cũng ăn được hay không?



Ông Lâm vốn có dị năng, lại có Phượng Kỳ Sinh ở bên cạnh giúp đỡ, cho nên thỉnh thoảng tìm được vài loại thực vật từ khu rừng về để nghiên cứu, cũng ghi chép lại toàn bộ kết quả.



“Tôi phát hiện thường xuyên ăn sinh vật biến dị sẽ thay đổi thể chất của chúng ta, tăng cường sức đề kháng, càng dễ thích ứng với hoàn cảnh trước mắt.” Lâm đ*o Nho giải thích, cuối cùng có chút tiếc hận, “Đáng tiếc thời gian quá ngắn, sức lực của một mình tôi có hạn, chỉ nghiên cứu được chừng này. Hi vọng sau này các cậu có thể bổ sung càng nhiều nội dung, cũng truyền bá ra ngoài, góp phần nâng cao sinh tồn cho nhân loại. Tôi ở đây cũng sẽ tiếp tục nghiên cứu, sau đó nếu có cơ hội, các cậu nhớ tới đây một lần nữa để lấy.”



Nghe đến đó, mọi người đều không khỏi dâng lên lòng kính trọng đối với ông cụ. Cuốn sổ trên tay tựa hồ lập tức trở nên nặng vô cùng, Trương Dịch vốn chỉ là một tay tùy ý cầm sổ ghi chép, lúc này cũng đổi thành hai tay, trở nên trân trọng nâng niu, cẩn thận từng li từng tí một. Anh còn cực kỳ trịnh trọng đồng ý với ông cụ.



“Chú ơi, chú còn nguyện vọng gì nữa không? Chúng cháu nhất định sẽ nỗ lực giúp chú hoàn thành.” Kiều Dũng xem như từng trò chuyện tình nghĩa với ông cụ, nhiệt huyết trong lồng ngực dâng lên, thốt ra những lời này.



“Tôi không có người thân, không có ràng buộc.” Lâm đ*o Nho mỉm cười nói, sau đó trầm mặc chốc lát, thoáng quay đầu lại liếc nhìn Nửa người trốn sau ghế sô pha, viền mắt ông khẽ chua xót. “Kỳ Sinh có ba đứa con trai một cô con gái, đều công tác ở tỉnh khác, nếu chúng còn sống, nếu như các cậu gặp gỡ thì xin báo hộ chúng tôi vẫn bình an, bảo đám nhỏ đừng tới tìm. Kỳ Sinh sẽ không hi vọng chúng mạo hiểm tới tìm ông ấy đâu.”



Nói đến đây, ông cầm bút lưu loát viết lại họ tên con cháu của Phượng Kỳ Sinh, ghi rõ cả địa chỉ và nơi công tác. Khi ông cụ đưa cho Kiều Dũng bèn nói một câu: “Nếu như tình cảnh chúng không tốt lắm, kính xin chăm nom chúng một chút.”



Kiều Dũng đồng ý, gấp tờ giấy chỉnh tề lại rồi cất thật cẩn thận.



“Còn có một việc nữa.” Lâm đ*o Nho thấy thế rất hài lòng, đại khái là cảm thấy những người này đáng giá để phó thác, ông suy nghĩ một chút lại nói.



“Chú cứ nói ạ.” Lúc này đây, không ai cảm thấy mất kiên nhẫn.



Ánh mắt Lâm đ*o Nho đảo qua từng người, thần sắc trở nên hết sức nghiêm túc, “Tôi sẽ ở đây nghĩ biện pháp mau chóng thu thập hết sách vở liên quan tới lịch sử trong thành phố, sau đó biên soạn một lần nữa. Chờ các cậu yên ổn rồi, làm ơn nhất định quay lại đây một chuyến, mang những tài liệu này ra ngoài, cũng cố gắng bảo tồn thật tốt. Khi đó có lẽ tôi đã mất, nhưng nhất định sẽ lưu lại ký hiệu ở chỗ này, báo cho mọi người tôi cất đồ ở đâu.”



Không nghĩ tới sẽ là một yêu cầu như vậy, cả nhóm Trương Dịch cực kỳ kinh ngạc, phải biết hiện tại con người sinh tồn cũng khó khăn, ai còn có tâm tư đi quản lịch sử gì đó. Nhưng thái độ ông cụ lại làm cho bọn họ không có cách nào nói ra lời phản đối.



“Văn minh nhân loại không thể đứt đoạn ở thế hệ chúng ta. Nếu như bây giờ không dành thời gian chỉnh lý bảo tồn tất cả những thứ này, một ngày nào đó, con cháu của chúng ta hoặc là trong hoàn cảnh gian nan giãy giụa tìm đường sống quên lãng đi cội nguồn của chính mình, lâm vào cảnh ngộ chẳng khác gì rắn sâu kiến chim, hoặc là chỉ có thể thông qua di tích khảo cổ đi tìm chút ít văn minh vụn vặt từng thuộc về mình.”



Cho nên, đây là một chuyện vô cùng quan trọng, việc liên quan tới kéo dài văn minh nhân loại. Nếu như không ai nghĩ không ai làm, như vậy thì ông sẽ nghĩ, ông sẽ làm.