Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 286 : Người dị hóa (2)

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



Lúc trước khi nhóm Trương Dịch rời khỏi Bác Vệ để đến Dung Hà tổng cộng tốn mất bốn ngày, lần này trở lại thì chỉ cần một nửa thời gian. Càng tới gần thành phố Hàm Trạch, zombie trên đường càng ít, đợi đến lúc tới Hàm Trạch, bên ngoài thành phố đã không gặp được một bóng zombie nào, ngược lại là đụng phải vài đoàn xe của người sống sót. Các đoàn xe kia nhìn thấy bọn họ cũng đều đứng xa xa mà quan sát, trong ánh mắt có ước ao, tham lam, dò xét nhưng không một ai tới gần.



Người trong đoàn chưa từng tới Bác Vệ đều trở nên hưng phấn, đặc biệt là những người may mắn còn sống sót tới từ miền Tây thành phố Trát Phong vốn đã muốn đến Bác Vệ lại càng kích động không thôi.



Nhưng mà cũng không lâu lắm, Kiều Dũng đứng dậy từ phía trước đi tới.



“Có gì đó không đúng lắm.” Hắn nói với Trương Dịch.



Trương Dịch cũng cảm nhận được, nghe vậy anh hơi trầm ngâm, kêu đoàn xe dừng lại.



“Tình hình thế nào?” Rất nhanh, Thẩm Trì và Từ Tam ngồi ở xe bọc thép đi trước cũng lên chiếc xe này, không hiểu chuyện gì nên hỏi. Theo ý của họ con đường phía trước thông thoáng, cần phải thừa thế xông lên thẳng tới mục đích mới phải.



“Cậu chú ý nhóm người sống sót kia đi.” Trương Dịch nói. Bọn họ từng sống ở Bác Vệ, chỉ nhìn vài lần bèn nhận ra điểm khác thường.



Xe dừng ở ngoại ô thành phố Hàm Trạch, cách Bác Vệ còn gần một giờ lái xe. Xung quanh thực vật và thú biến dị thưa thớt, so với khung cảnh thực vật biến dị dày đặc trước đó, khó giải thích được tạo cho người ta một loại xanh xao vàng vọt ảm đạm vô cùng. Kiến trúc phân bố hai bên đường bị phá vỡ tan hoang, chỉ còn dư lại một lớp xi măng run run rẩy rẩy trong gió rét.



Ở nơi cách bọn họ không quá xa, trên đường đi về thành phố Hàm Trạch có ba chiếc xe bán tải nhỏ đang dùng tốc độ chậm như rùa bò chạy vào nội thành, bên trong xe có mười mấy người hoặc đứng hoặc ngồi chồm hổm, không một ai quay đầu lại nhìn về phía bọn họ bên này.



“Chẳng có gì lạ mà.” Thẩm Trì nhìn chốc lát, nghi ngờ nói.



“Mấy kẻ đang đứng kia cầm súng.” Trương Dịch giải thích.



“Thế thì có gì lạ, chúng ta cũng có súng đó thôi?” Thẩm Trì cảm thấy anh có vẻ hơi lo lắng thái quá. Người có thể sống đến bây giờ tìm được mấy khẩu súng thực sự không phải điều đáng ngạc nhiên.



“Không phải.” Trương Dịch lắc đầu, “Dọc theo đường đi chúng ta gặp phải mấy nhóm người sống sót đều có người cầm súng.”



Thẩm Trì nhún vai, vẫn không phản đối.



Lại nghe Trương Dịch nói tiếp: “Quan hệ giữa kẻ cầm súng và những người khác trên xe nhìn qua không quá hòa hợp.”



Nghe anh nói như vậy, Thẩm Trì mới nghiêm nghị hẳn lên, bởi vì có chỉ điểm, lúc này quan sát ngược lại thật sự là nhìn thấu điểm bất đồng. Chỉ thấy người cầm súng đều đứng, ăn mặc rõ ràng tốt hơn so với người khác, hơn nữa súng trong tay họ cũng không phải hướng ra bên ngoài, trái lại có vẻ như đang chỉ về những người ngồi trong xe, không giống như là bảo vệ càng tựa như là giam giữ. Thẩm Trì vốn cho là những người kia đi cùng nhau cho nên không để ý, hiện tại lại nhìn ra phân biệt rõ ràng giữa đôi bên.



“Mấy xe trước đó chúng ta gặp cũng giống như thế này.” Trương Dịch bổ sung thêm.



“Ý của anh là căn cứ này có vấn đề hả?” Thẩm Trì không biết rõ về nơi này, hoàn toàn không đoán ra được nguyên nhân.



“Nửa năm trước căn cứ Bác Vệ xảy ra một lần thay đổi quyền lực, có phải phương thức quản lý cũng có biến đổi rồi không?” Trương Dịch không chắc chắn lắm mà suy đoán. Nếu như chỉ là một nhóm người như thế thì còn có thể nói là hiện tượng ngẫu nhiên nhưng tất cả đoàn xe lẻ đều giống nhau thì khó mà không khiến người ta phải cảnh giác.



“Có cần tìm người hỏi thăm một chút trước không?” Thẩm Trì sờ mũi một cái, cảm thấy nên cẩn thận chút vẫn hơn, dù sao sau tận thế hạng người gì đều hiện ra, ngay cả đám cặn bã như Võ Tông cũng có, giờ thêm chút chuyện quái lạ cũng đâu phải không thể.



Nhóm Trương Dịch cũng có ý này, vì vậy họ cũng không vội chạy tới Bác Vệ mà là trước hết để cho Lý Mộ Nhiên dò xét tình huống chung quanh, sau đó lên xe tiếp tục tiến lên, chỉ là chạy tương đối chậm.



“Cổng lớn căn cứ đóng kín, có một đội binh lính trông coi, không nhìn thấy có người ra vào. Trong căn cứ không nhiều người, đa phần đều ở yên trong nhà, rất ít người đi lại trên đường phố, trừ điểm này ra thì em không phát hiện gì khác thường.” Hiện tại khoảng cách tra xét của Lý Mộ Nhiên đã lên tới 100km, căn cứ Bác Vệ vừa lúc ở trong phạm vi này cho nên cô miêu tả sơ tình hình bên kia cho mọi người. Thế nhưng dù sao cô không hiểu biết gì về nơi này cho nên quan sát một hồi cũng không nhìn ra gì.



Đám Trương Dịch cũng không ôm hy vọng quá lớn, có vài chuyện nếu không trải qua rèn luyện cùng với tầm nhìn nhất định là không thể liếc mắt đã nhìn ra, ở phương diện này Lý Mộ Nhiên vẫn còn khiếm khuyết. Hiện tại chỉ cần xác định ở bề ngoài không có dị dạng là bọn họ có thể thong dong tìm hiểu từ từ.



“Thành phố Hàm Trạch có không ít đội ngũ người sống sót đang giết zombie, cả thành phố có một nửa đã bị dọn dẹp sạch sẽ, khu bọn họ đã dọn dẹp và khu chưa xử lý xây tường cao ngăn cách…” Lý Mộ Nhiên nhìn thấy một bức tường đá cao lớn chia toàn bộ thành phố Hàm Trạch ra làm hai, lập tức khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã bị dời đi sự chú ý, “Anh ơi, phía trước có người đến.”



Quả nhiên, hai phút sau, năm chiếc xe xuất hiện trên đường, Thẩm Trì vội thò người ra ngoài bắt chuyện. Hai phe dừng lại cách nhau mấy chục mét, Thẩm Trì nhảy xuống xe, mang theo Từ Tam đi tới, những người khác thì ở lại trên xe không nhúc nhích. Nhìn như ai làm việc nấy, nhưng thực ra không ai không chú ý tình huống bên kia.



“Này người anh em, hỏi thăm chuyện này chuta. Xung quanh đây có phải là có một căn cứ người sống sót không? Phải đi như thế nào?” Chờ đến gần, Thẩm Trì chủ động mở miệng, đồng thời không dấu vết quan sát đội ngũ đối phương.



Quả nhiên như Trương Dịch từng nói, bên trong đội ngũ này cũng có người cầm súng, ngoại trừ một hai người đang chĩa súng về phía hai người bọn họ thì còn lại đều duy trì nòng súng hướng xuống dưới, khiến cho người ta có cảm giác mỗi giờ mỗi khắc đều chĩa về những người sống sót ngồi trước mặt bọn họ.



“Các cậu từ đâu tới?” Một người đàn ông mặc quân phục huấn luyện lục quân mùa đông nhô đầu ra khỏi xe, mày rậm mắt sắc, không trả lời mà hỏi lại.



Vốn cùng là người xuất thân từ quân đội, gặp mặt phải cảm thấy thân thiết mới đúng, nhưng Thẩm Trì thấy đối phương làm vẻ ta đây, lập tức bỏ ý nghĩ thấy sang bắt quàng làm họ, cười hì hì nói: “Chúng tôi từ Vân Châu đến đây, bên kia hiện tại hỏng bét rồi, thực sự không sống nổi nữa, nghe nói bên này có một căn cứ nên mới tới. Các anh là người trong căn cứ đúng không, căn cứ cách đây xa không?”



Bên họ có năm chiếc xe, hai chiếc việt dã và ba chiếc xe tải nhỏ, ngoại trừ xe việt dã đã được gia cố thì ba chiếc khác đều rách nát, thùng bảo hiểm xiêu vẹo mắc lại, trên đầu xe dính đầy vết bẩn màu đen. Tổng cộng năm mươi, sáu mươi người, đại đa số đều chen trên ba chiếc xe tải phía sau.



“Không xa, đi theo con đường này thẳng về phía trước, gặp ngã ba thì nhìn biển đường, rẽ bên phải chính là hướng đi Bác Vệ, đi chừng nửa giờ có thể nhìn thấy căn cứ. Con đường này tụi tôi đã dọn rồi, rất an toàn.” Một cậu thanh niên dáng dấp nhỏ nhắn, mày dài mắt nhỏ ở trong xe đẩy gã đàn ông kia ra, cười hòa nhã với Thẩm Trì.



Đồng tử Thẩm Trì hơi co rụt lại, nụ cười trên mặt không thay đổi, tiếp tục giả vờ như người bên ngoài mới đến đang gấp rút kích động, còn có chút thấp thỏm, bộ dáng như muốn tìm hiểu thêm chút tin tức, hỏi liên tục: “Trong căn cứ nhiều người không? Đi vào có điều kiện gì hay không? Yên ổn an toàn không?”



“Có mấy vạn người, anh thấy có nhiều hay không?” Người thanh niên kia cười đáp, rất kiên nhẫn trả lời từng vấn đề của hắn: “Tụi tôi xây dựng tường cao, còn có lính canh gác ngày đêm, vào đó rồi bảo đảm anh có thể ngủ ngon giấc. Anh xem thành phố Hàm Trạch này đều bị tụi này dọn dẹp hơn nửa rồi, tin tưởng không cần đến hai, ba tháng nữa, thành phố này sẽ không còn zombie tồn tại. Chỉ cần anh trở thành thành viên của căn cứ, không chỉ được phân nhà ở mà còn có thể cung cấp đồ ăn miễn phí, có cả người dị năng hệ trị liệu lúc nào cũng đợi hỗ trợ. Trong đội các anh có người bị thương y không? Cái gì, không có hả? Không sao, sau này sẽ có lúc cần…”



Cậu ta nói như đài phát thanh, nếu không phải không khí xung quanh vẫn còn tràn ngập mùi hôi thối mục nát, chắc người nghe đã nghĩ mình đến một xã hội không tưởng rồi. Mà không nghi ngờ chút nào, lời nói này đối với người sống sót phong trần mệt mỏi trải qua đường xa gian khổ mà đến rất có sức mê hoặc. Nếu như Thẩm Trì không cảnh giác, sau khi nghe cậu thanh niên kia nói, dù cho không định ở lại căn cứ này thì chỉ sợ cũng không kịp chờ đợi mà muốn lập tức đi xem thế nào, nhìn xem có phải tận thế có chỗ tốt như vậy hay không.



Thế nhưng hiện tại hắn lại chú ý tới ánh mắt mọi người trên xe tràn đầy thâm ý khi nghe cậu thanh niên kia nói chuyện, người cầm súng hoặc tỏ ra lạnh lùng, hoặc là trêu tức, tham lam. Mà đám người như con vịt bị kéo đi bán chen chúc trên thùng xe tải thì lại khác, càng nhiều hơn chính là cười trên sự đau khổ của người khác, cũng có một ít người mang chút đồng tình, còn có cả thờ ơ.



Không thể không nói, Thẩm Trì không hổ là xuất thân làm công tác tình báo, chỉ trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi này đã thu thập được không ít tin tức hữu dụng.



“Cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều! Mọi người đã chịu đủ những ngày lo lắng sợ hãi lưu lạc khắp nơi rồi, tôi dẫn họ đến căn cứ trước, người anh em xưng hô thế nào, sau khi bận rộn xong tôi mời cậu ăn cơm.” Thẩm Trì lấy ra bao thuốc lá, trước tiên quơ quơ trên tay, chờ đối phương thấy rõ mới ném qua để tránh gây nên hiểu lầm không cần thiết, “Mời các anh em hút thuốc.”



Cậu thanh niên tiếp được, đưa lên mũi ngửi một cái, nụ cười trên mặt sâu hơn hai phần, ánh mắt nhìn sang có chút ý tứ sâu xa, sau đó liền quét về phía chiếc xe phía sau Thẩm Trì. Ánh mắt cậu ta dừng trên trần chiếc xe khách mà Trương Dịch ngồi một thoáng, trong mắt loé lên vẻ nghi hoặc, dường như không hiểu vì sao bọn họ lại để một tảng đá lớn màu đen lên trên đó, nhưng cũng không quá quan tâm, lực chú ý nhanh chóng bị chiếc xe bồn đi cuối cùng thu hút, khóe môi hiện lên vẻ hài lòng.




Hai người thấp giọng tán gẫu, ngoại trừ dáng vẻ nghiêm nghị nguội lạnh xung quanh đám người lên xe cùng Kim Mãn Đường thì bầu khí trên xe coi như thoải mái, cũng không bởi vì sắp đến gần cầu mà trở nên khẩn trương bất an.



Ở một bên khác, khi Lý Mộ Nhiên tra xét được đoàn xe sắp xuất hiện trên đường lên núi, nhóm bọn họ bèn tăng nhanh tốc độ, đi thẳng đến đầu cầu bên kia.



Ba chiếc xe bọc thép xuất hiện khiến những kẻ dừng xe sát lối rẽ bên trái chú ý, nhưng không có phản ứng quá lớn, mãi đến tận khi bọn họ qua cầu, dừng xe ven đường, chặn lại toàn bộ con đường bên trái, đối phương mới bất mãn.



“Này, phía trước dừng đó làm gì, đừng cản đường!” Một người đàn ông cao lớn trên mặt có vết sẹo vai đeo khẩu súng tiểu liên mang theo hai người, lung la lung lay mà đi tới bên này, vừa đi vừa gào lớn.



Thẩm Trì đẩy cửa xe ra nhảy xuống xe, cười hì hì nghênh đón, khi ba người tiếp cận hắn vội ném điếu thuốc qua, “Người anh em cho hỏi chút chuyện, đến căn cứ Bác Vệ phải đi đường nào?” Phía sau hắn, cửa sổ chiếc xe hạ một nửa, trong đó có nòng súng lạnh lẽo thoáng qua.



Không biết là thuốc lá có tác dụng hay do nòng súng đe dọa, chân mày tên mặt sẹo nhíu một cái bèn giãn ra, vừa đưa thuốc lên mũi ngửi một cái, vừa cười nói: “Đi đường chính giữa. Chú em từ đâu đến đây? Làm sao chỉ có mấy người thôi vậy?”



“Tôi từ Hoang Châu tới.” Thẩm Trì cũng rút một điếu thuốc ngậm lấy, nhưng không đốt lửa, hắn lui về phía sau hai bước, co cùi chỏ tựa vào cửa xe, nói dối không hề có chút trở ngại: “Bên kia không sống được nữa, đến bên này nhìn xem thử. Chúng tôi đi trước dò đường, đoàn lớn còn ở phía sau, bốn, năm trăm miệng ăn đấy, chỉ muốn tìm một chỗ để dàn xếp thôi.”



Nghe được số lượng người, tên mặt sẹo giật mình, ánh mắt lập tức trở nên nóng rực. Phải biết rằng đã một thời gian dài căn cứ Bác Vệ không được thay máu mới, mà thời điểm làm nhiệm vụ người bình thường có tỉ lệ thương vong rất cao, còn tiếp tục như vậy, cuối cùng sợ là phải để chính bọn hắn mình trần ra trận.



“Ai, người anh em, các anh là người căn cứ Bác Vệ phải không, sao lại ở đây làm gì? Thời tiết như vậy khổ lắm!” Thẩm Trì cười híp mắt nói chuyện tào lao, rất có hứng thú tám chuyện trong chốc lát.



Tên đàn ông mặt sẹo đang muốn nói chuyện, sau lưng hắn đột nhiên có tiếng ô tô khởi động thì không khỏi sửng sốt một chút, lập tức quay đầu nhìn lại. Thẩm Trì cũng kinh ngạc, cho là đối phương muốn đánh nhau, vì vậy hơi nghiêng đầu ra hiệu với người trong xe, để bọn họ chuẩn bị chiến đấu.



Trong tiếng động cơ khởi động, một người đàn ông nhỏ gầy như khỉ nhảy từ trên xe xuống, chạy qua bên này, đến gần ghé sát lỗ tai nói mấy câu với tên mặt sẹo. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về con đường chính giữa vòng qua núi.



Thẩm Trì vẫn luôn chặt chẽ chú ý vẻ mặt hai người, thấy thế thì biết ngay là đám Trương Dịch đã bị phát hiện. Hắn cũng không căng thẳng, chỉ cần không cho đối phương có cơ hội dùng xe tải chặn đường lên cầu kéo dài thời gian, bọn họ muốn xông qua cũng không phải việc khó.



Nhìn thấy có mười mấy chiếc xe đang đi xuống dọc theo đường núi, ánh mắt tên mặt sẹo lộ ra vẻ chần chờ, sau đó như đã quyết định, hắn quay đầu nói với Thẩm Trì: “Căn cứ Bác Vệ là chỗ tốt, chú em nhất định sẽ thích. Sắc trời không còn sớm nữa, nhanh đi đi.” Nói xong hắn khoát tay áo một cái, mang người trở về.



Thẩm Trì chú ý tới bả vai người kia hơi căng thẳng, hiển nhiên vẫn còn đề phòng bên mình như trước thì không khỏi nở nụ cười. Hắn lấy ra bật lửa đốt thuốc, hút một hơi thật sâu, cũng không vội lên xe.



Đến khi vào trong xe tải đã khởi động, tên mặt sẹo mới hoàn toàn bình tĩnh lại.



“Từ đâu tới? Làm sao lại dừng ở đó?” Bên trong xe, một gã đàn ông râu quai nón mất hứng hỏi, mặt đầy khó chịu, “Trực tiếp thủ tiêu luôn đi, người không nhiều mà mẹ nó phiền phức quá!”



Người đàn ông xuyên qua kính chắn gió nhìn thấy Thẩm Trì vẫn đứng đó hút thuốc, dường như định hút xong điếu thuốc này mới đi, hắn không khỏi nhíu mày nhưng không tán thành ý kiến của râu quai nón: “Bọn họ chỉ đến đây dò đường, phía sau còn mấy trăm người, tuyệt đối không thể khiến bọn họ nghi ngờ.”



“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua à.” Râu quai nón chỉ đoàn xe đã xuống khỏi đường núi, đang đi về phía cầu, “Đám người này cũng không ít, bao lâu chúng ta không gặp rồi?” Gã vừa nói vừa chép miệng, trên mặt tràn đầy vẻ không nỡ, phải biết rằng bọn họ bắt được người là có thể chọn trước.



“Mày nhìn xe bọn họ là biết số lượng khẳng định không vượt quá hai trăm.” Tên mặt thẹo tựa hồ cũng không nỡ lắm, thế nhưng ngẫm lại một nhóm bốn, năm trăm người khác thì không thể không nhịn đau từ bỏ đám người này. “Ít hơn đội sau hai, ba trăm, mày muốn cái nào?”



“Muốn hết.” Râu quai nón nói không hề có chút khách khí.



Tên mặt thẹo xì một tiếng nở nụ cười, “Cũng không phải là không thể. Chưa đến hai giờ trời nữa trời sẽ tối, cứ để cho chúng đi qua thì cũng đi được bao xa đâu? Chờ sau khi mang nhóm đông người vào căn cứ, rồi báo cáo với cấp trên cử thêm người đuổi theo, ngày mai sẽ có thể bắt bọn chúng về.” Trên thực tế, trong lòng hắn còn có một nỗi lo khác, tuy rằng trong tay hắn có súng nhưng dù sao cũng ít người, trong tình huống không có xe tải ngăn chặn đầu cầu, nếu như đối phương liều mạng thì bọn hắn không hẳn sẽ ngăn được, nói không chừng còn phải mất cả mạng.



“Sớm bố trí thì hay rồi, ở đây làm một ải then chốt, sau đó phái nhiều người đóng giữ, lũ người kia lại cứ bảo không cần thiết, chỉ cần tiến vào căn cứ là không ra được. Chúng ta ở đây chỉ cản được dăm ba con tôm con tép lọt lưới, hiện tại thì hay rồi, bị đám kia chặn mất, trơ mắt nhìn một miếng thịt béo bở vụt qua…” Râu quai nón còn đang căm giận bất bình lẩm bẩm.



“Được rồi, bớt tranh cãi đi!” Tên mặt thẹo bị làm cho phiền não, quát khẽ.



Khi họ nói chuyện, đoàn xe của Trương Dịch đã chạy qua, lướt qua ba chiếc xe của Thẩm Trì đang đậu bên đường. Thẩm Trì còn rất có tâm tình mà vẫy tay hello hai tiếng với họ.



“Tao nói này, không phải là chúng đi cùng nhau đấy chứ.” Thấy cảnh này, râu quai nón không nhịn được hoài nghi.



“Mày cảm thấy có khả năng ấy sao?” Tên mặt thẹo liếc mắt nhìn gã, không tâm tình trả lời loại vấn đề ngu ngốc này.



“Aiii!” Râu quai nón thở dài, hiển nhiên cũng biết gần như không khả năng này. Hai bên nếu thực sự là một nhóm, không lý do nào một nhóm từ phía nam đến, một nhóm lại chạy tới từ phương bắc rồi hẹn ước chạm trán ở đây, rảnh rỗi đùa giỡn bọn họ chắc? Nghĩ tới đây, gã bèn tức giận mắng: “Đám người này rốt cuộc là chui từ đâu ra thế? Ngày hôm nay thằng chó nào trông coi căn cứ vậy, sao không cử ai tới coi chừng?”



Tên mặt thẹo không nói gì, chẳng qua trong lòng cũng đnag thầm trách căn cứ vô dụng, mục tiêu rõ ràng như vậy làm sao lại có thể bỏ qua.



Vào lúc này đoàn xe của Trương Dịch đã hoàn toàn qua cầu, Thẩm Trì dập tắt điếu thuốc trong tay, không quên quay đầu lại phất tay chào hỏi tên mặt thẹo một cái, sau đó lên xe. Ba chiếc thiết giáp quay ngược đầu xe, theo sát phía sau đoàn xe ầm ầm mà đi.



Thấy cảnh này, tên mặt thẹo và gã râu quai nón đều há hốc mồm, trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên một cảm giác cực kỳ gay go.



“Mày xác định bọn nó thật sự không phải là một nhóm chứ?” Râu quai nón lẩm bẩm.



Tên mặt thẹo trầm mặc, chốc lát sau mới nhàn nhạt nói: “Chắc tụi đó quay lại báo tin.” Từ sâu trong nội tâm hắn tuy rằng cảm thấy đây là đáp án hợp lý nhất, thế nhưng không biết tại sao vẫn cứ mơ hồ nhận thấy không quá chân thật.



“Dù bọn chúng không đi cùng nhau, nếu hai bên đụng mặt, có thể tiết lộ thông tin của căn cứ không?” Gã râu quai nón nhìn qua có vẻ cẩu thả nhưng tâm tư lại vô cùng mẫn cảm đa nghi.



Tên mặt thẹo nghe nói như thế không khỏi kinh ngạc một chút, nếu quả thật là như vậy, chẳng phải hết thảy dự định trước đó của họ đều trôi theo nước chảy sao. Mà ngẫm lại thì cảm thấy không thể, hắn chần chờ rồi nói: “Những người kia không nhất định biết được tình hình trong căn cứ. Bằng không sao có thể không rớt một cọng lông mà đi ra được?”



“Ngộ nhỡ là thật thì sao?” Râu quai nón vẫn cứ xoắn xuýt ở vấn đề này. “Có cần đuổi theo hay không?”



Tên mặt thẹo không nói gì. Đuổi theo? Đối phương cũng có súng, chỉ bằng chút người bên chỗ họ đuổi kịp rồi thì có thể làm gì? Trước mắt điều duy nhất có thể làm chính là cầu khẩn nhóm người vừa đi qua không rõ ràng tình hình bên trong căn cứ Bác Vệ, bằng không chỉ sợ sẽ phải uổng công toi.



Sau hai mươi phút, mười chiếc xe tải chở đầy lính và súng ống từ căn cứ Bác Vệ tới. Xe dừng lại ở đầu cầu không bao lâu, người cầm đầu nói mấy câu với tên mặt thẹo bèn lên đường. Chỉ có điều đuổi theo đoàn xe của Trương Dịch mười mấy dặm, đừng nói không thấy đội ngũ bốn, năm trăm người mà tên mặt thẹo nói, mà ngay cả đoàn xe vừa mới đi qua cùng với ba chiếc xe bọc thép dừng lại trò chuyện với họ đều không cánh mà bay.



Nhìn con đường trước mắt bị thực vật biến dị dày đặc chiếm giữ rõ ràng không có dấu vết xe cộ hay người thông hành, kẻ phụ trách đuổi theo há hốc mồm, làm sao cũng nghĩ không thông tại sao mười mấy chiếc xe lại đột nhiên biến mất. Mà vết bánh xe dừng ở đây lại thành thật mà nói cho bọn họ biết, trước đây không lâu đúng là có một đoàn xe đã từng tới nơi này.



“Má nó, có ma à!” Tên mặt thẹo cũng theo đến vì muốn biết rõ đến tột cùng là chuyện ra sao phun một bãi nước bọt, chửi ầm lên một câu xúi quẩy.