Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 30 : Giết Trịnh Côn
Ngày đăng: 09:52 18/04/20
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Ngay khi điện bị cắt, lầu một truyền đến tiềng ồn ào, người lấy được bài tốt không có cơ hội chơi kêu gào thắp nến để tiếp tục, có người thì kêu đi ngủ, giải tán. Hai người nhân cơ hội nhảy xuống, chẳng sợ khi tiếp đất phát ra đôi chút tiếng vang cũng sẽ bị tiếng ồn át mất, huống chi hai người trong phòng đã lăn vào nhau, sao còn chú ý tới chút thanh âm không rõ ràng ấy.
Chỉ là không có ánh sáng, hết thảy xung quanh đều lâm vào bóng đêm thâm trầm, dù là thị lực Nam Thiệu tốt hơn trước cũng không có cách nào nhìn rõ bốn phía dưới tình huống như vậy. Trước đó hai người không dự đoán được điểm này, không khỏi hơi ảo não, nhưng việc đã đến nước này, không ra tay không được.
Dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện, tiếng ho khan, cùng với thanh âm rời nhà chính lên lầu, hai người đang chuẩn bị tiến vào trong phòng liền nghe có tiếng bước chân đi tới sau nhà, tiếp đó có tiếng nước chảy. Hai người dừng lại, nghĩ đến lát nữa còn phải đi xuống từ chỗ này, nhất thời có hơi rối rắm. Mà cùng lúc đó, Trịnh Côn trong phòng đang chơi đến một nửa đột nhiên nhỏm dậy, lấy ra một ngọn nến từ tủ đầu giường, thắp lửa, Bạch Mân mất hứng làu bàu với gã hai câu nhưng rất nhanh liền chuyển thành tiếng rên rỉ. Hóa ra tên này thích làm việc ở nơi có ánh sáng. Trương Dịch cùng Nam Thiệu liếc nhau, nhanh chóng vọt đến nơi ánh sáng không chiếu đến để tránh bị người đi tiểu dưới lầu nhìn thấy, trong lòng lại khó nén ý mừng. Cái này gọi là buồn ngủ được đưa gối đầu, Trịnh Côn tự tìm đường chết, chẳng trách bọn họ được.
Tiếng nước tí ta tí tách rốt cuộc ngừng lại, người nọ đột nhiên hướng về trên lầu xì một tiếng khinh miệt, mới lẹt xẹt lê giày rời đi. Trương Dịch cùng Nam Thiệu không hiểu vì sao, thế nhưng tình hình chiến đấu trong phòng đã tiến vào thời điểm kịch liệt nhất, họ không dám trì hoãn nữa, lắc mình lẻn vào. Trên người bọn họ mang theo khảm đao, vốn tính dùng cái này tiễn Trịnh Côn lên đường, thế nhưng khi nhìn thấy trên tủ đựng TV trong phòng ngủ có dao gọt hoa quả, Nam Thiệu ra hiệu với Trương Dịch sau đó cầm lấy con dao.
Trương Dịch sửng sốt một chút, nháy mắt hiểu ý Nam Thiệu, gật đầu theo sau. Giường lớn đung đưa càng lúc càng nhanh, trên giường Trịnh Côn quỳ nhổm dậy, đặt hai chân phụ nữ thon dài lên vai, tăng tần suất cử động eo, thở hổn hển nháy mắt tới đỉnh. Nam Thiệu nắm ngay thời điểm đó, nhào lên một tay che miệng gã, đồng thời dao hoa quả chuẩn xác đâm lên trái tim gã vài nhát, mà cùng thời gian đó, Trương Dịch ngay trước khi Bạch Mân hoảng sợ hét to đã dùng quần áo chặn miệng cô ả.
Nam Thiệu không có băn khoăn giống anh nên huấn luyện chính là làm thế nào mới có thể vung đao nhanh nhất, góc độ thích hợp, không lãng phí sức lực cùng thời gian. Buổi sáng hắn huấn luyện chặt, chém hao hết sức lực, buổi chiều liền bắt đầu hấp thu tinh hạch, đợi thân thể hấp thu năng lượng đến bão hòa lại tiếp tục luyện tập đao pháp.
“Mau khỏi đi, mau khỏi đi.” Nhìn bọn họ liều mạng như vậy, cục thịt Trần không khỏi cảm thấy nguy cơ, sớm chẳng còn đau buồn gì về chuyện tình cảm của mình nữa, một mình ngồi lải nhải với hai cái đùi.
Lý Mộ Nhiên truyền dịch cho y hai ngày, tiêm hết thuốc liền đổi thành thuốc giảm nhiệt. Có thể là thân thể người biến dị tương đối mạnh mẽ nên không bị nhiễm trùng, hơn nữa tình huống miệng vết thương khép lại rất tốt, mủ và dịch sau khi phẫu thuật đều đã tiêu rất nhanh. Bởi vì xương đùi không bị hao tổn, theo tốc độ khôi phục của y thì không đến mười ngày sẽ có thể cắt chỉ. Có lẽ còn chưa thể hoạt động quá mạnh nhưng đi bộ thì không vấn đề.
Trương Duệ Dương đang tập hạc quyền trên sách, một chân đứng lắc lư, hai tay giang ra như cánh, vẫy vẫy rất vui vẻ, nghe thấy vậy liền giống như con chim bổ nhào vào bên cạnh cục thịt Trần, tay nhỏ nhẹ nhàng chọc chọc miệng vết thương còn băng vải thưa của y, thổi phù phù hai cái, mới nói “Mau mau khỏi nha, khỏi rồi chú béo sẽ có thể học gấu lớn nha.”
Cục thịt Trần rợn gáy, nghĩ đến tư thế quái dị trên sách, đột nhiên cảm giác nằm một chỗ như bây giờ cũng rất tốt.
Một ngày này trải qua rất nhanh, thẳng đến lúc trời tối, đội Tiên Phong cũng không tìm tới cửa, mấy người rốt cuộc yên lòng, biết đối phương có thể không phải không tra ra bọn họ là hung thủ thủ mà là không muốn báo thù cho Trịnh Côn. Nhưng dù như thế, bọn họ vẫn ở nhà hai ngày, sau khi xác định đối phương thật sự sẽ không tìm bọn họ gây chuyện mới tiếp tục ra ngoài săn zombie