Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 304 : Người dị hóa (20)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Cả Trương Dịch và Lý Mộ Nhiên đều cho là rất nhanh có thể tìm Tống Nghiễn và Nam Thiệu về, nhưng sự thực là Lý Mộ Nhiên sử dụng hết số lần dùng dị năng ngày đó cũng không thể nhìn thấy bóng dáng hai người.



Từ sau khi tiến vào Bách Hiệp, chuyện ngoài dự đoán của mọi người xảy ra liên miên hết chuyện này tiếp chuyện nọ, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy mệt mỏi. Lúc này đã qua buổi trưa, cách lúc trời tối chẳng còn lại bao nhiêu thời gian, dị năng của Lý Mộ Nhiên cần thời gian để khôi phục, Trương Dịch cần phải tiếp tục tiếp nhận trị liệu, hiện tại lại không có xe, vì vậy việc tìm kiếm chỉ có thể tạm thời gác lại.



“Ai giải độc cho tôi vậy?” Trương Dịch mất lượng máu lớn, vết thương hết sức nghiêm trọng, liên tiếp chiến đấu cùng với tìm kiếm không kết quả khiến cho bất kể là thân thể hay là tâm trạng của anh đều đạt tới giới hạn cực kỳ nguy hiểm. Trước khi nhắm mắt lại, anh hỏi một vấn đề làm cho anh vô cùng nghi hoặc nhưng cũng không đợi được đáp án đã lâm vào trong mê man.



Ngược lại là mọi người nghe vậy hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Thẩm Hi nhìn về phía đồng đội còn tại đang chữa thương cho Trương Dịch, hỏi: “Dư Phi Phi, chừng nào thì cậu có thể chữa virus zombie thế?”



Dư Phi Phi là người dị năng hệ trị liệu duy nhất trong đội hiện tại, tên thật của cậu chàng vốn là Dư Huy, bởi vì tiếng địa phương ở quê nhà đọc Huy thành Phi, có một lần cha cậu gọi điện thoại đến doanh trại bảo tìm Dư Phi, Dư Phi Phi. Lúc đó nghe điện thoại chính là chiến hữu của cậu, vì vậy cái tên Phi Phi nháy mắt đã truyền khắp toàn liên đội. Sau đó cậu chàng được chuyển tới đội tình báo C2, biệt danh  này cũng theo tới đây.



“Em đâu chữa được.” Dư Phi Phi cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời. “Tối hôm qua em chỉ cố giữ mạng cho anh ấy thôi, vốn đâu quản được cái khác. Chờ xong xuôi thì nhiệt độ thân thể anh ấy đều hạ xuống rồi, nào cần phải giải độc gì nữa. Em thấy hẳn là anh ấy đã thức tỉnh.”



Toàn bộ trong đội ngũ, ngoại trừ Nam Thiệu có thể dựa vào dị năng để diệt trừ virus, kéo người đã bị nhiễm độc bắt đầu bị zombie hóa trở về thì một kẻ khác có vài phần khả năng giúp người bị lây nhiễm virus thức tỉnh mà không phải bị zombie hóa chính là Viên Tấn Thư, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tống Nghiễn không lấy mạng gã. Còn Quỷ Bệnh và Lãnh Phong Trần có thể làm được hay không thì chẳng ai biết, bởi vì bọn họ xưa nay không đề cập tới. Thế nhưng ngày hôm qua mấy người này không ai chạm vào Trương Dịch, cho nên có thể xác định virus trong người anh được giải trừ cũng không phải là do ngoại lực can thiệp.



“Thức tỉnh thì tự anh ta phải có cảm giác.” Thẩm Hi phủ nhận suy đoán này. “Hơn nữa thể chất của anh ấy biến hóa không rõ ràng.” Xem tốc độ vết thương khép lại liền biết.



“Có ai từng sống sau khi virus phát tác nhưng không thức tỉnh hay không?” Lâu Nam sờ sờ cằm, hỏi.



“Tôi còn chưa từng gặp qua.” Thẩm Hi trả lời, tiếp đó thoáng nhướng mày: “Ông thấy qua rồi hả? Các cậu có ai từng thấy chưa?”
Trong quá trình ấy, Lý Mộ Nhiên đã từng tra xét đến đội ngũ này nhưng lại bị cô bỏ qua. Mặc cho cô nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra với năng lực của Nam Thiệu và Tống Nghiễn lại có thể bị người sống sót thông thường bắt sống, đặc biệt là đám người kia chẳng hề có dáng vẻ trải qua cuộc chiến khốc liệt. Đối với chiếc xe chở hàng chạy sau cô còn tưởng rằng là để chuyên chở vật tư.



“Hình như hơi lạnh nhỉ?” Khoảng chừng mười một giờ hơn, một người hơi co rụt vai, thuận miệng cảm thán.



“Tôi thấy là ông thèm hơi phụ nữ rồi, có muốn tìm cô nàng nào tới ôm sưởi ấm không?” Người ngồi cùng xe buông lời trêu ghẹo.



“Chị Phỉ ơi, mau lên đây nào!” Đến chỗ nào đều có người yêu thích ồn ào, nếu có phụ nữ đi cùng, mà tính cách của cô gái này sáng sủa lanh lẹ, như vậy rất dễ dàng trở thành trung tâm để đùa giỡn.



“Chuyện gì? Cứ để chị cưng lo, hai cậu luôn không, một mình chị đây lo cho hai cậu vẫn thừa sức.” Người phụ nữ được gọi là chị Phỉ có tính cách cay nghiệp, lúc này bèn đùa giỡn qua lại, dẫn tới người cả xe cười vang.



“Tôi cũng cảm thấy nhiệt độ hơi thấp, không phải là đổ tuyết như những nơi khác đấy chứ?” Trong một mảnh tiếng ồn, một người đàn ông ngồi trong góc cau mày nói. Có lẽ là vẻ mặt của hắn quá nghiêm túc nên tất cả mọi người không tự chủ được yên tĩnh lại, theo bản năng mà đi cảm nhận nóng lạnh bốn phía chung quanh.



“Ồ, hình như là lạnh hẳn…” Có người bắt đầu đáp lời.



“Đúng là hơi lạnh. Cũng đừng đổ tuyết thật nhé? Nhà tôi chẳng còn lại bao nhiêu than đá đâu.” Có người bắt đầu lo lắng.



Trên thực tế, căn cứ Bách Hiệp xét thấy tận thế xảy ra đủ các loại biến đổi làm cho người ta khó ứng phó kịp nên vẫn dự trữ lượng lớn nhiên liệu sưởi ấm, những người may mắn còn sống sót cũng đều có chuẩn bị hoặc nhiều hoặc ít đối với chuyện này, cho nên đối mặt với chuyện nhiệt độ giảm xuống bọn họ cũng không cần quá mức lo lắng. Nhưng dù sao khí hậu bên này vẫn luôn tương đối ấm áp, dù có chuẩn bị cũng sẽ không quá nhiều, cho nên bọn họ không thể không bắt đầu cân nhắc nếu như khí trời thật sự xảy ra biến đổi, bản thân phải đối mặt với phiền phức ấy ra sao.



“Được rồi, lái xe nhanh lên, mau quay về căn cứ. Ai lạnh thì mặc thêm quần áo…” Người cầm đầu lên tiếng, hắn cũng bắt đầu cảm thấy lạnh. May mắn khi họ ra ngoài đã cân nhắc đến chuyện chiến đấu có thể sẽ gây ra hư tổn quần áo cho nên thường xuyên mang theo một hai bộ đồ để thay, lúc này ngược lại đã phát huy tác dụng.