Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 317 : Căn cứ Bách Hiệp (7)
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Đoàn người tìm tòi zombie bên trong đống phế tích giống như tìm đồng nát trong núi rác thải, hoàn toàn phải dựa vào vận may. Thỉnh thoảng họ còn gặp gỡ những người sống sót khác trên đường, có nhóm quen biết thì lên tiếng chào hỏi, hàn huyên hai câu rồi đi; không quen thì cứ coi như không thấy, rồi lại đề phòng lẫn nhau. Ven thành phố chẳng phải mảnh đất màu mỡ nhưng rõ ràng vẫn có rất nhiều người tranh đoạt, lượng thu hoạch có thể tưởng tượng được sẽ ít như thế nào.
Sau hơn một giờ chờ đợi, hứng thú của Nam Thiệu dần tiêu tan. Cứ theo đà này, bọn họ muốn thu thập lượng tinh hạch lớn để mua nhiều dịch tiến quả thực là chuyện chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày. Liếc nhìn sắc mặt Tống Nghiễn vẫn bình tĩnh nhưng trong mắt cũng đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, phiền muộn trong lòng Nam Thiệu mới hơi tiêu tán. Nói như thế nào nhỉ, thấy có người xui xẻo giống mình, đặc biệt người kia chính là kẻ khiến mình thấy ngứa mắt, vậy thì sẽ cảm thấy không xui xẻo quá nữa, thậm chí còn hi vọng xui xẻo thêm một chút. Loại ý nghĩ này hại người cũng chẳng ích ta nhưng vẫn tồn tại trong lòng rất nhiều người, cũng có thể coi là một chuyện quái lạ.
So sánh giữa hai người bọn họ, rõ ràng là Trương Dịch kiên trì hơn hẳn, chuyện này có liên quan đến tính cách, cũng liên quan đến nghề nghiệp. Hơn nữa anh rất nhạy bén, chỉ cần tâm tình Nam Thiệu hơi chập trùng là anh đã nhận ra, đồng thời hiểu rõ vấn đề ở chỗ nào, vì vậy anh bắt đầu suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Dùng thực lực của ba người bây giờ, nếu muốn đi vào sâu trong thành phố Pula giết chết đủ zombie rồi bình yên đi ra là chuyện đơn giản. Nhưng nếu mang theo tiểu đội của Lưu Kiệt, chỉ sợ khó mà lo liệu chu toàn. Mục đích chủ yếu của chuyến này không phải là săn tinh tạch zombie, mà là che giấu tai mắt người khác, chuẩn bị để cứu người cùng với đổi lấy dịch tiến hóa.
Về phần Nam Thiệu muốn dùng tinh hạch báo đáp đối phương, Trương Dịch đã nhìn ra nhưng không đồng ý. Ở tận thế, tinh hạch tương đương với tiền, chắc chắn là dùng được thế nhưng thứ hữu dụng nhất không phải nó mà là thực lực. Để đối phương không làm mà hưởng, đột nhiên nắm giữ lượng lớn tinh hạch cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, trái lại còn có thể sinh ra tâm tư lười biếng, vậy thì không chỉ không báo được ân tình, ngược lại còn là hại người ta.
Bởi vậy sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, trong lòng anh đã có quyết định.
“Anh Kiệt, cho người của anh lên đây đi.” Sau khi báo tin cho Nam Thiệu và Tống Nghiễn, Trương Dịch quay đầu nói với Lưu Kiệt, không chờ Lưu Kiệt kịp suy nghĩ đã giải thích: “Chúng tôi hay tiếp xúc với thực vật biến dị, xem như có vài kinh nghiệm đối phó với chúng nó, hi vọng cũng sẽ hữu dụng với các anh.”
Lưu Kiệt cũng có thể coi là người thông minh tinh ý, lập tức hiểu được là Trương Dịch định truyền thụ kinh nghiệm. Hơn nữa có ba người ở đây, nếu mình thật sự gặp phải nguy hiểm, bọn họ không thể thấy chết mà không cứu, cho nên đối phương cố ý tạo cơ hội chiến đấu thực tiễn cùng thực vật biến dị hiếm thấy cho đội của mình. Nếu là trước khi chứng kiến thực lực của ba người, nhất định Lưu Kiệt sẽ do dự, mà lúc này lại cảm thấy mình nhặt được bảo bối, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng không giấu được.
Dường như chỉ lo nhóm Trương Dịch đổi ý, Lưu Kiệt nhanh chóng đi sắp xếp mọi người, cũng trịnh trọng căn dặn để tránh có ai không hiểu chỗ tốt trong đó mà sinh lòng oán giận, lại thể hiện ra mặt và lời nói làm hỏng vận may này.
Lâm An sờ soạng trong túi quần áo phút chốc, lấy ra một cái túi nhỏ, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn rồi hỏi: “Có đủ mua gian nhà không?”
Người ghi chép mở ra, không khỏi bất ngờ hít sâu một hơi, bên trong không có tinh hạch zombie bình thường, tất cả đều là tinh hạch của sinh vật biến dị, hơn nữa kích thước chẳng hề nhỏ. Nghĩ tới chuyện đối phương có thể từ Đông Châu xa xôi tới nơi này, thực lực khẳng định không yếu, vì vậy anh ta cũng bình thường trở lại.
Người ghi chép cũng không định lừa đối phương, chỉ giới thiệu giá cả các loại nhà ở một lần, để cho đối phương tự quyết định.
“Tôi muốn một ngôi nhà nhỏ.” Lâm An nói.
Người ghi chép thu phí, trả lại tinh hạch còn dư cho Lâm An, mọi sự tới đây cũng đã xong xuôi hầu hết. Cân nhắc đến chuyện mắt Lâm An không nhìn thấy và chưa quen thuộc căn cứ, vì vậy anh ta phái người dẫn y đi, đồng thời thuận tiện giúp y sắp xếp chút chuyện vụn vặt.
Hai nhân viên tiếp tân đều không phát hiện ra rằng ở trước mặt người mới tới này, sự đề phòng trong lòng bọn họ bị hạ xuống thấp nhất, rất nhiều chỗ rõ ràng không hợp lý đều bất giác bỏ qua, hệt như người này không bất kì điểm gì đáng để hoài nghi vậy.
Mà giây phút Lâm An tiến vào căn cứ Bách Hiệp, Lý Mộ Nhiên đang ở trong nhà với Trương Duệ Dương, vừa nướng đồ ăn vừa theo dõi tình hình trong thế giới bí ẩn và Quách Minh Thành. Ngay khoảnh khắc đó cô không tự chủ được rùng mình, trong lòng tựa hồ đột nhiên bị đặt lên một thứ nặng nề, đặc biệt không thoải mái.
Cô cứ tưởng Tống Nghiễn xảy ra chuyện, vội vàng dùng tinh thần lực quét mắt một vòng, lại phát hiện cũng không có gì xảy ra. Thế nhưng không biết tại sao, tâm lý bất an kia cũng không vì vậy tiêu tan, trái lại càng ngày càng mãnh liệt, làm cho trái tim cô đập bịch bịch, đứng ngồi không yên.
Dù cho xung quanh gió êm sóng lặng, cô cũng không dám quên trực giác của mình, lập tức không chần chờ nữa mà dập lửa. Tiếp đấy mặc áo khoác, đội mũ, đeo bao tay cho Trương Duệ Dương rồi vội vã mặc áo khoác cho mình, sau đó dẫn nhóc con rời khỏi căn cứ Bách Hiệp, trở về thành phố Long Khẩu.
Mãi đến tận khi ngồi xổm bên cạnh cánh cửa gỗ dưới căn hầm nhỏ, có Đại Thanh ngay bên cạnh, trái tim vẫn luôn đập liên hồi của Lý Mộ nhiên rốt cục mới chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó mới đủ tâm tư suy xét nguyên nhân trong đó.