Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 319 : Căn cứ Bách Hiệp (9)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: Yến Phi ly



Lâm An đứng trong sân, mảnh vải che mắt đã được y kéo xuống, lộ ra một đôi mắt chỉ có con ngươi không có lòng trắng, thuần một màu đen thui khiếp người.



Người dẫn đường cho y vẫn nghĩ rằng y bị mù, trong lòng thấy thương hại vì vậy giúp y sắp xếp hết thảy các chuyện vụn vặt, cái gì nên mua thì mua, nên thu dọn thì thu dọn, hao tốn không ít thời gian.



Nhưng mà người nọ đâu ngờ Lâm An cũng chẳng cần những thứ này. Nếu không phải Lâm An muốn làm rõ thứ hấp dẫn mình tới đây là cái gì trước, chỉ sợ người nọ chẳng thể ra khỏi cửa.



Vô số xúc tu trong suốt duỗi ra từ ống tay, cổ áo, vạt áo, ống quần, thân thể Lâm An nhúc nhích giống như nắm cao su dẻo, cổ co rút lại, ngũ quan chuyển thành bằng phẳng, nháy mắt đã biến thành một thứ như cục thịt lớn, chỉ có điều trên mặt có mắt và miệng, mơ hồ còn có thể nhìn ra là mặt người. Thân thể hình trụ phủ kín xúc tu trong suốt, giống như rong biển quơ loạn trong sân.



Nó ngọ nguậy phần trên giống như cái đầu, liếc mắt về hướng tinh thần lực của Lý Mộ Nhiên, ánh mắt đen kịt lóe lên vẻ hung ác. Tinh thần của nó chỉ có thể tấn công và ảnh hưởng người khác, không có khả năng tra xét phạm vi lớn như Lý Mộ Nhiên, đương nhiên, nếu như khoảng cách gần thì năng lực nhận biết vẫn vượt xa người bình thường.



Cho nên, tuy rằng tinh thần lực của Lý Mộ Nhiên có sức hấp dẫn nhất định, nhưng nó vẫn bỏ đi ý nghĩ lập tức đi chiếm lấy người kia. Một là bởi vì dù cho tinh thần lực mạnh mẽ tăng cường linh cảm của nó, nhưng cũng không có nghĩa là có thể làm cho nó thoải mái mà lần theo một kẻ không biết mặt mũi họ tên; ngoài ra còn có một nguyên nhân, chính là trong lòng nó kiêng kỵ, kiêng kỵ người trung gian nhúng tay vào kia. Nếu như không có người kia, nó đã thuận theo tinh thần lực trực tiếp cắn nuốt sạch sẽ kẻ dám khiêu khích nó rồi.



Đương nhiên, điều đó cũng không phải vấn đề chính. Quan trọng nhất là thứ đồ nó muốn ở trong căn cứ, có thể khiến nó nhận biết dù cách xa hơn 2000km, giá trị tự nhiên vượt xa não của một người có tinh thần lực tương tự mình. Nó không thể vì nhặt một hạt vừng mà bỏ mất cả quả dưa to, trừ khi đối phương ở ngay bên cạnh có thể tiện tay giải quyết. Mà thực tế tình huống rõ ràng không phải như vậy, cho nên nó chỉ có thể tạm gác chuyện này qua một bên, chờ lấy được đồ trong căn cứ rồi đi xem thử liệu có tìm được người hay không.



Thu hồi tầm mắt, nó đột nhiên cong người xuống, đầu như mũi khoan tiến vào nền đất vững chắc, một lát sau liền biến mất không còn tăm tích, chỉ lưu lại trong sân cửa hang to bằng một thùng đựng nước.



***



Quay lại với đội của Tống Nghiễn, sau khi nghe tin Tống Nghiễn lập tức tìm cơ hội báo lại tin tức Lý Mộ Nhiên mang đến cho ba người kia, không ngoài dự đoán, mấy người đều chung một suy nghĩ, ai cũng cảm thấy vẫn nên quay về căn cứ. Dù có chạy thoát thân thì trước hết cũng phải làm rõ kẻ địch là ai, huống hồ với thực lực của bọn họ, sự tình còn chưa chắc phải đi tới bước kia. Vả lại, chưa biết rõ đối phương có ác ý hay không đã chạy mất dép, thế thì cũng quá thần hồn nát thần tính rồi.



Vì vậy mấy người vẫn tỏ ra như thường, nên làm cái gì làm cái đó, đến giờ thì theo Lưu Kiệt trở về căn cứ.



Lúc đi qua ngôi nhà đón tiếp người mới, nhớ tới cảm giác Lý Mộ Nhiên đã từng nhắc đến, Tống Nghiễn bảo Lưu Kiệt dừng xe, nói là muốn đi hỏi thử xem có người mới tới hay không.



“Theo chúng tôi cùng đi Bách Hiệp không chừng còn có những người khác trốn ra được.” Hắn giải thích với Lưu Kiệt như vậy.




“Chờ ăn cơm xong, chúng ta sẽ kiểm tra thử, nếu hắn còn chưa trở lại thì sẽ đi tìm hắn theo cái hang kia.” Tống Nghiễn ngẩng đầu nhìn về phía những người khác trong phòng, dứt khoát mà quyết định.



Không có ai phản đối. Ân oán giữa Lâm An và Tống Nghiễn dĩ nhiên Trương Dịch và Nam Thiệu chỉ biết sơ đôi chút, chuyện này cũng không quá tiện chen mồm vào được. Nhưng với quan hệ hiện nay giữa họ, Tống Nghiễn muốn báo thù thì bọn họ cũng sẽ không ngăn cản hay giả thờ ơ lạnh nhạt, mà là sẽ dốc toàn lực giúp đỡ. Tuy Nam Thiệu và Tống Nghiễn ngứa mắt lẫn nhau nhưng đó chỉ là chút giới hạn giữa hai người, sẽ không ảnh hưởng tới giao tình bao lâu nay.



Lúc này Lý Mộ Nhiên đã bình tĩnh trở lại, nghe vậy cô cũng không để ý sức lực trên tay Tống Nghiễn, cố chấp ngẩng đầu lên, “Hay là để em làm đi.” So sánh với việc để Tống Nghiễn mạo hiểm tự mình đi tìm hiểu, dị năng của cô rõ ràng thuận tiện hơn rất nhiều, cũng không dễ bị bại lộ, chỉ là cần phải cẩn thận hơn một chút thôi.



“Em chớ xía vào…” Tống Nghiễn không vui, lại muốn nhấn đầu của cô ôm vào trong ngực.



Chẳng qua lần này Lý Mộ Nhiên cũng không tùy ý hắn, mà là nghiêng đầu tránh ra, kiên trì nói: “Em không tới gần, cách một khoảng cách cũng có thể cảm giác được mà. Em chỉ nhìn một chút hắn đào hang đi nơi nào thôi.”



Mặt Tống Nghiễn trầm xuống, Trương Dịch vội chen vào: “Không phải là em sợ sao? Đừng miễn cưỡng bản thân, Bí đỏ…”



Nam Thiệu buồn bực nhìn về phía anh. Trương Dịch lập tức phản ứng lại, đây là nghe Trương Duệ Dương gọi nhiều nên thuận miệng, mỉm cười ngại ngùng, đổi giọng: “Nam Thiệu và Tống Nghiễn có thể nhìn được trong đêm tối, sẽ không ảnh hưởng hành động, cứ để cho bọn họ đi thôi.”



Lý Mộ Nhiên lắc đầu, “Em nhất định phải khắc phục loại sợ hãi này, ai biết mai sau có gặp gỡ tình huống tương tự nữa không. Các anh đều ở đây thì em cần gì phải lo lắng, nhưng lỡ một ngày kia chỉ có mình em, khi đó đối diện với kẻ địch như vậy, em có thể dựa vào ai?”



Đây là suy nghĩ phòng ngừa chu đáo. Trương Dịch cảm thấy rất có lý nên anh không phản đối nữa, chỉ liếc nhìn Tống Nghiễn đã sắp xụ mặt thành một cục bánh thiu đen thùi, khẽ nở nụ cười.



Tuy Tống Nghiễn không quá vui bởi vì trong lòng Lý Mộ Nhiên hoàn toàn không có ý ỷ lại hắn, nhưng hắn hiểu lời cô nói là sự thực. Đừng nói là tận thế, dù có là thế giới hiện đại bình yên, hai người yêu nhau không thể quấn lấy nhau tại mọi thời khắc, sẽ có lúc phải tách ra. Khi đó tách ra còn đỡ, có điện thoại để liên lạc, cũng không có quá nhiều nguy hiểm, nhưng nếu như tận thế bất cẩn lạc mất nhau, năng lực hắn có mạnh hơn nữa thì dù muốn che chở cho Lý Mộ Nhiên cũng đâu ích lợi gì, hết thảy đều còn phải xem bản thân cô. Cho nên, cô muốn khắc phục nỗi sợ, Tống Nghiễn không thể ngăn cản mà trái lại còn cần phải ủng hộ.



“Lượng sức mà làm.” Cuối cùng, hắn chỉ có thể rầu rĩ phun ra mấy chữ này.



Lý Mộ Nhiên gật đầu đáp lại, hít sâu lấy dũng khí, lần thứ hai thả tinh thần lực ra.



Trương Dịch kéo tay Nam Thiệu, báo với Thẩm Hi rồi đứng dậy đi chuẩn bị bữa tối. Thấy bọn họ đi, Thẩm Hi bèn ngồi lại, đồng thời quan sát Lý Mộ Nhiên với Tống Nghiễn để ngừa có chuyện bất ngờ.