Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 321 : Căn cứ Bách Hiệp (11)
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Khu nhà là do một vòng nhà mái ngói tạo thành, chính giữa là một hồ nước sương mù mịt mờ, bên cạnh hồ nước có một nhà trúc nhỏ, kế đó là đất đai màu đen phì nhiêu. Trên đất hẳn là đã gieo một vài thứ, nhưng bây giờ đều không còn gì, ngay cả đất cũng bị đào đi, lá rơi lá nát cũng chẳng còn lại chút nào.
Nam Thiệu bay vào trong sân, đầu tiên nhìn thấy một con quái vật lớn hình trụ mặt người bên trong hồ nước, toàn thân mọc đầy xúc tu, thân thể nhìn qua vô cùng mềm mại nhưng lại có một lớp vảy mỏng manh che lấp, hơn nữa dường như lớp vảy này còn đang tiếp tục sinh trưởng, trở nên dày và cứng rắn hơn.
Không cần Tống Nghiễn xác nhận, hắn cũng có thể đoán được quái vật này chính là Lâm An, một Lâm An đang điên cuồng tiến hóa. Mà hồ nước bị chiếm đoạt chính là thứ bị hắn và Tống Nghiễn cảm ứng được và cũng thèm thuồng không thôi.
Tất cả sinh vật dị hoá đều có bản năng sâu sắc muốn không ngừng trở nên mạnh mẽ khắc sâu trong xương, cho dù có lý trí như hai người thì khi gặp thứ có thể làm cho bọn họ cấp tốc trở nên mạnh mẽ trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ hơi không khống chế được. Điểm bất đồng duy nhất giữa họ và Lâm An chính là cảm ứng của Lâm An vô cùng mạnh mẽ, cách mấy ngàn dặm vẫn có thể nhận biết được nơi này có thứ mà y cần, còn họ lại phải xuyên qua vách ngăn không gian, sau khi tới gần mới có thể có cảm ứng được, bằng không sao có thể để Lâm An chiếm trước.
Không thể để cho quái vật kia tiếp tục nữa! Trong lòng Nam Thiệu rõ ràng, không phải là vì hồ nước kia mà là bởi vì nếu để nó tiếp tục tiến hóa, hắn và Tống Nghiễn hợp lực e rằng cũng không phải là đối thủ của nó.
Đúng lúc hắn đang chuẩn bị xông lên, đột nhiên phát hiện trong sân còn có những người khác, cũng không ít, phải có đến năm mươi, sáu mươi người.
Những người này rõ ràng đều là người căn cứ, nhưng trạng thái của bọn họ rất quái lạ, có người đang chém giết lẫn nhau, có người đứng ngẩn ngơ, còn có người đang tự hại chính mình giống như điên rồi. Càng làm người ta giật mình chính là Lãnh Phong Trần cũng ở đây, đang đánh nhau kịch liệt với một thanh niên trẻ tuổi. Biểu tình trên khuôn mặt mọi người hoặc là xúc động phẫn nộ, hoặc là bi thương, hối hận… khó có thể diễn tả hết.
Vốn vừa vào sân đã có thể nhìn thấy cảnh tượng ấy quái đản ấy, nhưng bởi vì bị hồ nước hấp dẫn nên Nam Thiệu lại bỏ quên. Hai người xông vào không khiến bất cứ người nào chú ý, giống như bọn họ đều ở trong thế giới của riêng mình, không hề cảm nhận được gì bên ngoài.
Nam Thiệu tăng cao cảnh giác, mà chuyện nên làm thì vẫn phải làm. Hắn xòe cánh, vòng qua đám người trên đường, lao thẳng về phía hồ nước.
Mọi chuyện thuận lợi ngoài dự định, dọc theo đường đi họ không bị ai chặn lại, mà Lâm An đang ở thời kỳ tiến hóa mấu chốt, không ngờ rằng có người dị hóa khác sẽ xông vào, y vội vàng ứng chiến. Bởi vì vảy giáp phòng ngự bao quanh thân thể còn chưa hoàn toàn hình thành nên vẫn có điểm yếu, tuy rằng tinh thần lực gây ra sự quấy nhiễu đối với Nam Thiệu và Tống Nghiễn, thậm chí có một lần còn khiến thần kinh thác loạn, nhưng cuối cùng hai người vẫn dựa vào ý chí kiên định duy trì tỉnh táo, hợp lực tấn công, thành công giết chết quái vật kia.
“Người chết không thể sống lại, tiểu Dịch, cháu đừng quá đau khổ, trước tiên lo hậu sự đi đã…” Dì Trương đi theo phía sau thấy cảnh này, nhấc ống tay áo lau nước mắt rồi cất giọng khuyên nhủ.
Trương Dịch như không nghe được lời của dì, đầu óc anh choáng váng, trong hoảng hốt làm xong tang sự cho mẹ và con trai, đưa người đến nơi hỏa táng. Xuyên qua cửa sổ nhìn ngọn lửa bên trong đốt trụi hai thi thể một lớn một nhỏ, anh phát hiện dường như mình đã không còn cảm giác gì nữa.
“Ba ơi, tại sao lại mang bà nội vào trong đó?” Dường như bên tai vang lên một thanh âm non nớt mang theo tò mò dò hỏi.
“Bởi vì bà nội bị bệnh, phải đưa lên trời mới có thể chữa hỏi được.” Anh mở miệng, nhẹ nhàng trả lời như không cần phải suy nghĩ, giống như đã từng trả lời như vậy.
Tại nơi hỏa táng, trong ánh mắt quái lại của nhân viên, anh tiếp nhận hai hộp tro một lớn một nhỏ, ôm thật chặt đi ra ngoài.
Ánh mặt trời chiếu vào mắt, đột nhiên anh không biết mình nên đi nơi nào, bước chân tản mạn không mục đích, mãi đến tận khi một tiếng phanh xe kịch liệt truyền vào trong tai. Anh ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt đặc biệt đẹp đẽ.
“A Thiệu?” Trong nháy mắt, tâm hồn đang chết lặng của anh sinh ra chút dao động.
Ánh mắt đối phương đảo qua người anh tựa như nhìn người xa lạ, vô cùng thờ ơ hờ hững. Người nọ ngoảnh mặt làm ngơ, không ngừng lại chút nào, chỉ nhàn nhạt nói với tài xế: “Đi thôi.” Sau đó, hắn quay đầu nhìn về một bên khác, lại giống như biến thành một người khác, vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng mà sủng nịch.”Tiểu Duy, có bị dọa sợ không?”
Ở bên cạnh hắn là một thiếu niên ngũ quan tinh xảo như thiên sứ đang ngồi. Thiếu niên kia bĩu môi, không hề trả lời.
Xe đã đi xa, Trương Dịch thẫn thờ nhìn hai người dựa đầu vào nhau xuyên qua cửa sổ phía sau xe, dường như tâm lý có gì đó sụp đổ.
Không còn ánh sáng, người đi trên đường chẳng có một ai, bốn phía một màu đen kịt, chỉ có ánh đèn xe từ phía trước cấp tốc tới gần. Anh muốn nhấc chân tránh ra, lại không thể động đậy, trong lòng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.