Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 324 : Căn cứ Bách Hiệp (14)
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Edit: Yến Phi Ly
Không nghĩ tới Sử Hạo lại trực tiếp như vậy, nhóm Tống Nghiễn sửng sốt vài giây rồi theo bản năng nhìn về phía Quỷ Bệnh.
Thành thật mà nói họ tới nơi này cũng không phải ôm tâm tư giúp người làm niềm vui gì đó, mục đích chủ yếu muốn đối phó với Lâm An. Nếu như không có Lâm An thì hẳn qua mấy ngày nữa cũng sẽ lén lút tiến vào nghiên cứu không gian quái lạ này một lần, tuy rằng không có ác ý gì nhưng chung quy không đủ quang minh chính đại. Huống hồ chuyện xảy ra lần này và với những gì đã gặp phải thì trên thực tế họ không chỉ không giúp đỡ được việc, còn thiếu chút nữa ném luôn cả bản thân vào. Người có công duy nhất chỉ có một, đó là Quỷ Bệnh. Cho nên nói đến việc báo đáp thì cũng chỉ Quỷ Bệnh có tư cách đề xuất yêu cầu.
Quỷ Bệnh là người khó có thể suy đoán, nhóm Trương Dịch thật sự không biết gã có hứng thú với việc được báo đáp hay không. Thậm chí dùng thái độ lãnh đạm hờ hững lúc thường của gã thì rất có thể ngày cả trả lời cũng lười.
Có điều lần này bọn họ đã đoán sai, Sử Hạo vừa dứt lời, Quỷ Bệnh bèn mở miệng, tựa hồ đã sớm nghĩ kỹ.
“Che ao nước thần kia đi.” Giọng điệu của Quỷ Bệnh như chặt đinh chém sắt, không cho phép thương lượng, khiến người nghe có thể cảm giác được đây không phải là gã đang yêu cầu được báo đáp, mà là chuyện nhất định phải làm, không quản đối phương có đồng ý hay không đều phải được hoàn thành.
Giọng điệu và thái độ như vậy đổi thành ai đều sẽ không thoải mái, mấy người trong căn cứ tới cùng Sử Hạo đều tỏ vẻ giận dữ, nhưng nét mặt Sử Hạo lại cũng không biến hoá quá lớn, chỉ là trầm ngâm chốc lát rồi trả lời: “Căn cứ chúng tôi cung cấp dịch tiến hóa cho người bình thường thức tỉnh dị năng thực tế chính là nước trong hồ, nếu như lấp nó đi thì những người sống sót chỉ sợ không có cơ hội…”
Có thể nghe ra bản thân Sử Hạo không để ý với việc lấp hồ nước, chỉ là băn khoăn việc chặt đứt cơ hội tiến hóa cho những người thường mà thôi.
Quỷ Bệnh không khỏi tỉ mỉ liếc nhìn Sử Hạo, trong ánh mắt hiếm thấy nổi lên chút xíu kinh ngạc, có điều không chờ Sử Hạo nói xong, gã liền ngắt lời: “Tôi dùng công pháp trao đổi, công pháp này không chỉ có thể nâng lên thực lực cho người thường mà càng hữu dụng đối với người thức tỉnh.”
Nghe nói như thế, Sử Hạo không chần chừ nữa, trực tiếp đưa ra quyết định: “Vậy thì che đi.”
“Thú nhân mà mấy anh đang giữ, tôi muốn mang đi.” Nói chuyện chính là Tống Nghiễn.
Sử Hạo nghe vậy, tay đặt ở tay vịn ghế tựa đột nhiên nắm chặt, yên lặng nhìn Tống Nghiễn, trên mặt anh ta chợt lóe ra vẻ hận thù phẫn nộ cực kỳ gắng sức kiềm chế. Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt tới nay, Sử Hạo xuất hiện phản ứng mạnh mẽ như vậy. Mà qua chừng một hai phút giữa bầu không khí trầm mặc khiến người ta nghẹt thở, khi mà Trương Dịch định lên tiếng xoa dịu thì Sử Hạo lại cất giọng, ngữ khí một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
“Được.” Anh ta đồng ý, thế nhưng có một điều kiện: “Đưa hắn đi, đem theo tất cả đám dị chủng rời khỏi Bách Hiệp. Bách Hiệp không có cách nào khoan dung với sự tồn tại của bọn nó.” Giọng nói lạnh nhạt như trước, lại làm cho người nghe cảm nhận được hận thù khắc cốt ghi tâm ẩn giấu bên trong.
Nghĩ đến những chuyện mà Đằng Tấn từng làm, người của căn cứ Bách Hiệp hận thú nhân cũng có thể lý giải, nhưng chẳng hiểu sao mọi người cảm thấy Sử Hạo hận thú nhân cũng không phải xuất phát từ lý do này, mà là bởi vì nguyên nhân nào đó khác.
Chuyện như vậy dùng quan hệ đôi bên trước mắt cũng không dễ nói ra, nhìn thái độ đối phương cũng chưa chắc chịu trả lời.
“Tôi sẽ dẫn bọn họ đi.” Tống Nghiễn đưa ra lời bảo đảm. Tuy Đằng Tấn có quyết định của chính mình, nhưng nếu không còn dịch tiến hóa, dự định ấy sẽ mất đi điều kiện chống đỡ, còn ở lại chỗ này làm gì.
Nói tới đây, bầu không khí đôi bên có hơi cứng ngắc. Nhưng mà dường như Nam Thiệu còn ngại chưa đủ căng thẳng mà hỏi một vấn đề.
“Nghe nói người thành lập nên căn cứ này là một cô gái tên là Hàn Linh? Không biết bây giờ cô ta đâu rồi?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.