Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 328 : Căn cứ Bách Hiệp (18)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Sử Hạo biết rõ dù cho bây giờ mình bắt đầu ngày đêm không ngừng tu luyện thì muốn vượt qua Hàn Linh cũng không phải chuyện dễ dàng, huống hồ Hàn Linh không hẳn là hoàn toàn không đề phòng anh.



Công pháp tu luyện đều do Hàn Linh đọc cho Sử Hạo nghe từng đoạn từng đoạn, luyện qua một tầng mới có thể học tầng tiếp theo, còn sách ghi chép công pháp thì Sử Hạo vốn không có cơ hội nhìn thấy. Hơn nữa thứ quan trọng trong nhà trúc với Hàn Linh đều đã bị cất đi, không biết giấu đến nơi nào, cho nên mới có thể tùy ý để Sử Hạo lật xem.



Trong nhà trúc chứa rất nhiều tài liệu, gần như đều là văn tự thâm thuý khó đọc trước thời Tần, để hiểu được công pháp, Hàn Linh cũng đã phí không ít công sức, nào còn tâm sự hay hứng thú lãng phí thời gian vào sách sử đơn giản không biết có ích lợi gì. Cho nên ngoại trừ mấy thứ chủ nhân không gian đời trước nhấn mạnh, còn lại thì cô nàng chẳng hề động tới. Dù cho tình cờ tâm huyết dâng trào muốn lật xem, cũng nhanh chóng bị văn tự khó hiểu trên đó làm nhụt chí.



Sử Hạo lại không như thế. Nếu nói về kế thừa văn hóa truyền thống, toàn bộ Hoa quốc không nơi nào có thể so được với Võ Tông, cho dù là trường đại học hay là cơ cấu tương quan chuyên nghiên cứu tri thức ở mảng này. Từ nhỏ Sử Hạo đã được giáo dục truyền thống, xem kiến thức ở phương diện này không quá khó khăn, hơn nữa dù là vất vả thì anh cũng sẽ kiên trì.



Từ trong đống tư liệu đó, Sử Hạo thấy một thế giới rộng lớn trước đây chưa hề tiếp xúc qua, cũng rõ ràng khởi nguồn của không gian. Trong suy nghĩ của anh, với Hàn Linh thì thứ quan trọng nhất là không gian này cùng với một thân tu vi kia, những thứ này là vốn liếng để cô nàng sống sung sướng làm xằng làm bậy, chỉ cần tước đoạt hai thứ này, đó chính là sự trả thù lớn nhất đối với cô ta.



Không phải anh không biết rằng Hàn Linh vẫn còn cha mẹ, nhưng cho dù là thời điểm anh ta uất hận nhất, từ trước tới nay cũng không nghĩ sẽ liên lụy đến người vô tội.



Nhưng nếu muốn hoàn thành hai chuyện này, độ khó sẽ rất cao, cơ hội xa vời, không chỉ cần dựa vào nỗ lực là được mà còn cần may mắn. Sử Hạo không lo lắng chút nào, nếu đã quyết định, vậy thì vấn đề cần bận tâm không phải là có thể làm được hay không, trong lòng anh ta không còn bất cứ chuyện gì khác mà bắt đầu tìm kiếm biện pháp.



Một người nắm giữ ý chí bền bỉ một khi quyết định muốn làm chuyện gì, sức mạnh bùng nổ sẽ rất đáng sợ, dù không có đường thì rất có thể cũng sẽ phá ra một con đường để đi, huống hồ chỉ là tìm kiếm từ trong đống sách vở mênh mông khổng lồ.



Lúc mới bắt đầu, Sử Hạo phát hiện một loại công pháp tu luyện khác thích hợp với mình hơn, tiến cảnh cực nhanh, sau đó, kết hợp các loại văn tự ghi chép, suy nghĩ ra biện pháp phong ấn linh mạch. Có điêu chuyện cướp đoạt không gian vẫn chẳng thể tìm được manh mối, mà chỉ cần việc này không thể hoàn thành thì tất cả nỗ lực trước đó đều uổng phí.



Nhưng Sử Hạo chưa từng có ý nghĩ từ bỏ. Hoặc là nói, khô khan, thất vọng, mê man, chán chường đã cách anh rất xa, anh chỉ đang đơn thuần làm một chuyện mà thôi. Chuyện này có thể hoàn thành được không, hay lúc nào mới hoàn thành, với anh ta thực ra không còn quan trọng. Giống như lúc này đây nếu như có một bức tường cao ngất chắn trên con đường của Sử Hạo, anh ta cũng sẽ dùng tay không đào từng chút một để lộ ra một con đường, sau đó sẽ tiếp tục tiến về phía trước, tuyệt nhiên sẽ không cân nhắc mình có thể làm được hay không.



Sau đó, anh ta tìm được.



Hàn Linh cho rằng không gian là đồ tổ truyền nhà mình, thực ra không phải. Vật phẩm chứa đựng không gian là một chiếc nhẫn tạo hình cổ điển, là thứ ông tổ của cô lấy xuống từ tay bộ xương khô khi đào mộ, bởi vì bề ngoài của nó không đẹp, không nhìn ra niên đại cùng với tính chất, không bán được nên bị vứt vào cái tủ nào đó trong nhà. Sau đó bị ba cô tìm được, cho người rửa sạch sẽ, cảm thấy rất yêu thích nên vẫn luôn đeo ở trên tay. Trên thực tế ngay cả ông tổ nhà cô cũng đã quên lai lịch vật này, ông và ba cô lại càng không rõ, dù sao cũng tìm thấy trong tủ gỗ hoa lê cổ nhà mình nên tự chắc chắn đây chính là đồ của lão tổ tông.



Đời trước, chiếc nhẫn này vẫn luôn đeo trên tay ba Hàn Linh, đến chết vẫn không phát hiện không gian. Sau khi Hàn Linh sống lại, để cất giữ vật tư, cô nàng không chỉ dồn hết tiền bạc, còn muốn bán hết nhà cửa, đồ trang sức, thứ có thể bán được thì bán hết. Tuy rằng ba mẹ cô cực lực phản đối nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn được, chỉ có thể giúp đỡ cải tạo kho hàng thuê được trở thành nơi như pháo đài. Sau đó Hàn Linh còn có ý đồ với chiếc nhẫn trên tay ba, cảm thấy nếu là đồ ông tổ truyền lại thì nhất định có thể bán được giá cao. Khó lắm mới thuyết phục được ba tháo nhẫn, kết quả trên đường đi giám định, bởi vì tâm lý quá mức gấp gáp nên cô bị ngã cầu thang, tay xước rồi máu dính vào nhẫn, sau khi dung hợp mới khiến cô phát hiện sự tồn tại của không gian.



Cũng bởi vì nguyên nhân này, Hàn Linh hủy bỏ dự định cố thủ trong kho tìm kiếm thời cơ đi tìm căn cứ người sống sót, bắt đầu nung nấu suy nghĩ tự mình thành lập một căn cứ.



Nhưng cũng chính bởi vì đặt mục tiêu ở phương diện tăng cao thực lực và thành lập căn cứ, cho nên hiểu biết về không gian của cô ta còn không sánh được với Sử Hạo vào muộn gần một năm.



Thế nhưng điều kỳ quái chính là chủ nhân cũ chỉ để lại một vài món đồ riêng tư, ví dụ như quần áo, các loại vũ khí, đan dược, hạt giống linh dược, sách, nhưng lại không có bất kỳ ghi chép nào về bản thân.



Sử Hạo tìm ra phương pháp cướp không gian trong một quyển tạp ký không hề bắt mắt, có thể tin được hay không, anh ta không biết, nhưng vẫn muốn thử.
“Nếu có thể đưa một người rời đi, không phải anh vừa vặn có thể mượn cơ hội này để thoát khỏi đây sao?” Trương Dịch tựa hồ muốn nóng lòng thoát khỏi cái gì đó, lo lắng mà nói.



Những người khác đều gật đầu tán thành. Nếu rời đi, hiển nhiên là Quỷ Bệnh đi sẽ tốt nhất, sau đó gã có thể mau chóng tăng cao thực lực ở nơi khác, đánh cho Tần Tuyên kêu cha gọi mẹ. Khi đó, ước chừng Quỷ Bệnh có thể vì mối quan hệ hiện tại mà đưa tay cứu họ.



Quỷ Bệnh hiếm thấy mà thở dài, trả lời: “Tôi không thể rời đi, tôi vừa đi Tần Tuyên sẽ lập tức phát hiện. Hơn nữa, càng là người tu luyện đạo pháp thực lực càng cao thì khi dùng truyền tống lại cần càng nhiều linh khí. Trên tay tôi có thể khởi động truyền tống trận là nhờ linh lực có từ miếng sắt đen, hay còn gọi là nguyên thạch. Hiện tại lượng nguyên thạch cũng chỉ vẻn vẹn đủ đưa một người bình thường chưa tu luyện đạo pháp rời đi, đừng nói là tôi, ngay cả Sử Hạo nếu đi lên đều sẽ khiến trận pháp truyền tống hỏng mất.”



Mọi người bừng tỉnh, lại không biết nên nói cái gì cho phải. Chỉ có Nam Thiệu đột nhiên lên tiếng: “Trương Dịch không đi!” Hiển nhiên hắn cũng ý thức được hàm nghĩa trong ánh nhìn trước đó của Quỷ Bệnh.



Trương Dịch không khỏi mím chặt môi, duỗi tay nắm chặt tay Nam Thiệu, trong lòng và thậm chí là cả người đều không khống chế được mà run rẩy khe khẽ. Không phải vì anh sợ hãi, mà là vì anh cảm thấy người Quỷ Bệnh chọn rất có thể cũng không phải mình, nhưng anh đang cố từ chối suy đoán xem người được chọn lựa là ai.



“Làm sao có khả năng để Trương Dịch đi…” Thẩm Hi cười rộ lên, cảm thấy Nam Thiệu quá mức lo được lo mất, mà rất nhanh hắn bèn phát hiện bầu không khí tựa hồ có hơi không đúng, vì vậy ngượng ngùng nói: “Thật sự nếu cần một người đi thì cứ để tôi, dù sao tôi cũng không có ràng buộc.” Đương nhiên, đây chỉ là thuận miệng nói, dù sao đâu ai biết trận pháp truyền tống kia là món đồ quỷ quái gì, có tác dụng hay không.



“Trương Duệ Dương là lựa chọn tốt nhất.” Ngay tại lúc này, Quỷ Bệnh nói ra đáp án của gã. “Đứa bé kia còn nhỏ tuổi, tư chất thượng thừa, tâm tính thiện lương, có hi vọng rất lớn có thể hoàn thành giao phó…”



“Không thể!” Giọng Trương Dịch sắc bén ngắt lời gã, ngực anh phập phồng kịch liệt, đôi mắt đều đỏ ngầu, tỏ ý nếu Quỷ Bệnh nói thêm gì nữa thì sẽ liều mạng với gã.



Thực ra Quỷ Bệnh đã nói hết ý gã muốn biểu đạt, nghe vậy gã bèn thức thời ngưng miệng. Gã biết nếu muốn làm cho đối phương đồng ý sẽ rất khó, cho nên cũng không ngại tiêu hao thêm chút thời gian.



Đúng lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến phá vỡ bầu không khí cứng ngắc trong phòng. Lý Mộ Nhiên đang suy nghĩ vẩn vơ theo bản năng đứng lên muốn đi mở cửa, Tống Nghiễn vội vươn tay giữ cô lại, Thẩm Hi hiểu ý bước nhanh ra ngoài.



Người tới là cậu thanh niên tên Mạc Dã đi theo bên cạnh Sử Hạo, cậu ta dùng dây xích lôi Quách Minh Thành, đẩy người vào trong sân.



“Anh ta có thể thoát khỏi dây xích cho nên anh Hạo đặt cấm chế trên dây, các anh có người phá giải được, chúng tôi không quản nữa nhé.” Cậu thanh niên giải thích xong thì nhìn chằm chằm Thẩm Hi.



Thẩm Hi nói cám ơn rồi tiếp nhận dây xích, bị Mạc Dã nhìn chằm chằm mà không hiểu ra sao.



“Bút ký ở chỗ tôi, để tôi đi lấy.” Trương Dịch và Nam Thiệu cũng đi ra, thấy thế Trương Dịch khẽ bóp bóp huyệt thái dương, nhẹ giọng nói. Sau đó quay người đi vào phòng ngủ của mình, bóng lưng kia dường như là cõng một ngọn núi lớn, ép tới mức cột sống đều cong, khiến người khác nhìn chỉ cảm thấy uể oải cùng chua xót khó nói nên lời.



Nam Thiệu vội vàng đuổi theo, đau lòng đến mức hận không thể ôm chặt lấy Trương Dịch, nói cho anh biết ai cũng không thể mang Dương Dương đi được cả.







~Opps, truyện có thể đặt tên lại là: “Khi nhân vật chính cầm nhầm kịch bản” =)))