Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 333 : Thành lập căn cứ (3)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Trong sân có mấy thi thể, có cái là vừa nãy mới giết, có cái thì lưu lại từ trước đây. Lý Mộ Nhiên và Ninh Vũ đi ở phía sau. Sau khi tiến vào sân đi được vài bước, Ninh Vũ đột nhiên tránh thoát tay Lý Mộ Nhiên, chạy về cài chốt cổng rồi lấy đồ để chặn lại.



Lý Mộ Nhiên lẳng lặng mà nhìn hành động của cậu nhóc, Ninh Vũ xoay người lại chú ý tới ánh mắt của cô, ngượng ngùng giơ tay lên gãi gãi tóc sau gáy, lúng ta lúng túng mà giải thích: “Như vậy… sẽ an toàn hơn…” Hiển nhiên nó đã học được cách làm sao để bảo vệ mình.



Tống Nghiễn vốn bởi vì động tác của cậu nhóc mà dừng lại đứng chờ dưới mái hiên lại tiếp tục bước vào phòng trước. Lý Mộ Nhiên chờ Ninh Vũ đi tới mới nắm tay nó bước tiếp.



“Chỉ có một mình em thôi sao? Mẹ và Tú Tú Linh linh đâu? Có còn ai sống sót nữa không?” Vừa đi, cô vừa dò hỏi.



“Chết rồi.” Ninh Vũ trả lời, dừng mấy giây mới lặp lại một lần: “Toàn bộ đều chết hết… Ba, mẹ… chị ba, chị tư… còn có rất nhiều người đều chết hết, biến thành zombie.” Khi nói những lời này, trên mặt của thằng bé không có cảm xúc đau thương mà là một vẻ tê dại.



Lòng Lý Mộ Nhiên căng thẳng, theo bản năng thốt lên: “Chỉ có một mình em…”



Ninh Vũ gật đầu, “Cũng chỉ còn sót lại em thôi.”



Vừa đi vừa nói chuyện, hai người cũng vào tới trong nhà. Bên trong không quá hỗn loạn, hiển nhiên là Tống Nghiễn vào trước đã dọn dẹp sơ qua rồi, ghế sô pha đang ở tại vị trí mà nó nên ở, bàn ghế cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, chỉ là tro bụi bám trên đó quá dày mà thôi.



“Hai chị em ở đây nói chuyện, anh đi nấu nước tắm cho thằng bé.” Tống Nghiễn kéo một cái ghế hơi di chuyển qua, nói với Lý Mộ Nhiên. Đối với người có bệnh sạch sẽ như hắn, thực sự rất khó chịu khi phải ở chung phòng với một người toàn thân vừa bẩn vừa thối, huống chi là tán gẫu nói chuyện. Dù cho tận thế đã làm cho hắn thay đổi rất nhiều, nhưng thật sự là Ninh Vũ bẩn quá, cũng thối quá mức, thời gian dài ở cùng nhau, mũi cũng sẽ mất đi khứu giác luôn. Cũng chỉ có mỗi Lý Mộ Nhiên có thể chịu được mà thôi.



“Dạ…. Được ạ.” Lý Mộ Nhiên hơi mất tập trung, nếu như đổi thành lúc thường, cô nhất định không dám để cho Tống Nghiễn đi nấu nước cho em trai mình, nhưng lúc này bởi vì tâm tư còn đang ở chuyện khác nên cô cứ hồ đồ mà đồng ý.



Người Ninh Vũ bẩn vô cùng, còn bẩn hơn nhiều so với Lý Mộ Nhiên khi mới đầu tận thế, cho nên nó không ghét bỏ gì căn phòng đầy tro bụi này. Lý Mộ Nhiên kéo cậu nhóc ngồi xuống ghế sa lông, lại mở miệng hỏi nhóc có đói bụng hay không, có lạnh hay không.



“Chị, em không đói bụng, nơi này… có rất nhiều thức ăn.” Ninh Vũ nói chuyện dần dần trôi chảy hẳn lên, âm thanh không khàn như trước nữa. “Cũng không lạnh đâu ạ, em có áo bông rồi.” Nói đến đây, nó dừng một chút, lén lút nhìn về hướng nhà bếp rồi mới nhỏ giọng cầu xin Lý Mộ Nhiên: “Chị ơi, chị giúp em nói với chú kia đi… Nói là em không… không tắm đâu, tắm rửa sẽ… sẽ bị zombie phát hiện.” Nhìn dáng dấp, Ninh Vũ có vẻ cực kỳ sợ Tống Nghiễn.



Nghe đến hai chữ ‘chú kia’, da đầu Lý Mộ Nhiên chợt tê rần, theo bản năng mà nhìn về hướng nhà bếp. Không ngờ Tống Nghiễn đang mang theo cái thùng lớn đi ra, hẳn là chuẩn bị đi lấy tuyết để nấu thành nước. Ánh mắt hai người vừa hay đối diện nhau, Lý Mộ Nhiên lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng, thầm nghĩ chắc hắn chưa nghe thấy đó chứ.



Tống Nghiễn không thay đổi sắc mặt nhìn cô một cái, chân cũng không ngừng mà đi ra ngoài.



“Không được gọi là chú.” Lý Mộ Nhiên không nắm chắc được Tống Nghiễn có tức giận hay không, chỉ có thể lo lắng đề phòng nhỏ giọng nói thầm với Ninh Vũ.



“Vậy phải gọi gì ạ?” Ninh Vũ cũng không kiên trì mà chỉ hỏi.



“Gọi… Gọi là…” Lý Mộ Nhiên ngớ người, cũng đâu thể để Ninh Vũ gọi anh Tống Nghiễn được, cô tin tưởng Ninh Vũ sẽ gọi mà chẳng hề có chướng ngại tâm lý, nhưng chung quy cứ kỳ quái sao đó, tuổi tác hai người cách biệt quá lớn. Nhưng nếu bảo thằng bé gọi chủ nhiệm hay ngài Tống giống cô thì Tống Nghiễn nhất định sẽ tức giận.


Khi đó còn chưa xuất hiện zombie biến dị, có tường bảo vệ cao lớn rắn chắc thì zombie thông thường không tiến vào được. Huống hồ quanh thôn còn đào một vòng hào bảo vệ rất sâu, ra vào đều phải dùng cầu treo, zombie còn chưa tới chân tường thì đã rơi xuống hào. Cách một hai ngày, trong thôn sẽ phái người ra giết chết zombie rơi xuống hào, sau đó vớt lên đốt cháy sạch sẽ, để tránh cho kênh hào bị lấp đầy. Có thể nói, thôn này đúng là rất an toàn.



Cũng chính bởi vì vậy, tuy người trực đêm nói là cả đêm không thể ngủ, hơn nữa có hai người thay phiên nhau đến, một người gác tới nửa đêm, một người gác tới sáng. Nhưng mà họ vẫn không nhịn được ngủ gà ngủ gật, dù sao trời nóng bức, đêm tối mịt mù lại không có ai nói chuyện, thực sự quá gian nan.



Vì vậy khi mẹ Ninh Vũ đi tới, người gác đêm đang dựa vào tường cuộn tròn ngồi ở đó ngáy khò khè. Khi bà giơ rìu lên cao chuẩn bị bổ xuống, hắn mới cảnh giác mà mở mắt ra.



Có điều đã chậm rồi. Hắn chỉ kịp phát ra một tiếng gào ngắn ngủi nặng nề không cam lòng thì đã bị chém đứt cổ. Thanh âm kia quá ngắn, còn mang theo cơn buồn ngủ mơ hồ hòa với tiếng zombie gào xa xa ngoài tường, vốn không khiến bất cứ người nào chú ý.



Ninh Vũ nói đó là lần đầu tiên nó nhìn thấy mẹ cầm rìu giết người. Trước lúc đó bà còn chưa giết cả zombie, cho nên có thể chém gọn gàng nhanh chóng như vậy thực sự rất khó nói là vận may hay là nguyên nhân gì khác.



Dù là như vậy, bà vẫn lo người kia chưa chết nên bổ rìu xuống tận mấy lần mới ngừng. Ninh Vũ đến nay vẫn nhớ rõ như in hình ảnh ánh đèn mịt mờ chiếu rọi xuống khi ấy, cảnh tượng máu tươi phun ra, nhớ rõ khuôn mặt dữ tợn bị cha đánh sưng bầm dính máu như ác quỷ của mẹ khi ngẩng đầu lên nhìn lại bên này đường phố.



Nó bị dọa tè ra quần, cũng không dám nhúc nhích một chút nào, cho dù là đã một mình sinh hoạt hay đối mặt zombie lâu như vậy thì khi nghĩ lên dáng vẻ của mẹ ngày ấy cậu nhóc vẫn hết sức hoảng sợ. Sau đó nó trơ mắt nhìn mẹ mở cổng lớn, chặt đứt dây thừng cột cầu treo để cho cả thôn mở rộng trước mặt zombie.



Chung quanh thôn có zombie, hơn nữa số lượng không ít. Đám zombie ấy cũng không phải là người trong thôn mà là mấy người trốn chạy trở về, còn có cả do người chạy nạn mang tới. Người trong thôn rất sợ zombie, ngoại trừ dọn sạch bên trong thôn thì gần như chẳng quan tâm đối với zombie vây xung quanh. Họ chỉ chờ chúng tự rơi xuống hào nước mới ra thu dọn, cũng hi vọng dựa vào biện pháp như thế giải quyết hết thảy.



Không thể nói bọn họ làm như vậy đúng hay sai, dù sao họ không thiếu ăn, không cần ra ngoài vơ vét vật tư, tự nhiên cũng chẳng cần mạo hiểm đi xử lý bầy quái vật bám bên ngoài tường bảo vệ. Vì vậy trong đêm đen toàn bộ zombie bị thả vào cũng trở thành nguyên nhân cả thôn bị tiêu diệt.



“Chị ơi, tại sao mẹ lại muốn làm như vậy? Chị nói xem tại sao mẹ lại muốn làm như vậy?” Ninh Vũ nắm tay Lý Mộ Nhiên thật chặt, giọng khàn khàn với cảm xúc lẫn lộn mà hỏi, từ lúc gặp mặt tới nay đây là lần đầu cậu nhóc lộ ra dáng vẻ muốn khóc. Đã một năm trôi qua rồi mà nó vẫn không nghĩ ra.



Lý Mộ Nhiên há miệng lại không có thể nói nên lời. Mặc cô suy đoán như thế nào, cũng không nghĩ ra sự tình là như thế. Lúc ấy trong thôn còn có ba đứa nhỏ và rất nhiều người vô tội, mẹ Ninh Vũ làm sao nhẫn tâm, làm sao dám làm như thế? Dù cho bà hận hai người kia, mang theo rìu trực tiếp tới cửa còn có thể lý giải, làm sao bà lại có thể hận đến mức làm cho cả làng bao gồm cả con cái của mình phải chôn cùng.



Không có được đáp án từ chị gái, Ninh Vũ cũng không quá thất vọng, chỉ là nghẹn ngào hai tiếng, nhịn xuống nước mắt rồi tiếp tục kể.



Mẹ Ninh Vũ là người đầu tiên mất mạng trong miệng zombie, thứ hai là người trực đêm nghe thấy tiếng cầu treo hạ xuống nên tỉnh ngủ mà dậy xem tình hình. Tiếng kêu thảm thiết rốt cục gọi toàn bộ người trong thôn tỉnh lại, nhưng cũng đã chậm.



Ninh Vũ phí hết sức mới khiến cho thân thể bị dọa cứng ngắc của mình cử động, trước khi zombie đuổi theo nó đã kịp trốn vào qua cửa sổ của quán cơm cách đó không xa. Người trông coi quán cơm cũng là nghe tiếng động lạ mà mở cửa sổ xem tình hình, vừa vặn tiện tay kéo nó một cái, sau khi phát hiện là zombie vọt vào thôn, người nọ lập tức đóng cửa sổ lại, đồng thời đẩy rất nhiều thứ chặn ở phía sau cửa sổ.



Trên đường truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, tiếng chửi rủa, tiếng khóc la, một lớn một nhỏ thì lại nấp trong quán cơm cầm dao phay run lẩy bẩy. Nhưng chung quy bọn họ còn sống, sống được đến hừng đông.



Sau khi trời sáng, trên đường đâu đâu cũng có zombie, cửa quán cơm bị đập thùng thùng tựa như lúc nào cũng sẽ tan vỡ. Trong thôn còn có người sống sót khác thế nhưng không nhiều lắm, trong đó phần lớn là bởi vì buổi tối trước khi đi ngủ đóng cổng lại mới tránh được một kiếp. Nhưng những người này không có thức ăn, cũng không có đồ uống, chỉ có thể nghĩ biện pháp đến quán cơm bên này. Cuối cùng sống sót chỉ có mười người, những người khác đều ngã xuống trên đường.



Trong số mười người này còn có ba người bị thương, ba người đó cuối cùng cũng biến thành zombie. Bởi vậy cuối cùng người tới tập hợp tập ở quán cơm và tính cả Ninh Vũ cùng với nhân viên trông coi quán cơm thì tổng cộng chỉ có chín. Còn có ai may mắn sống sót hay không bọn họ không thể biết.



Cha Ninh Vũ và người phụ nữ kia nghe đâu đã chết ở đêm đó. Có thể nói, mục đích của mẹ Ninh Vũ đã đạt được, chỉ có điều chôn theo còn là mạng của hai đứa con gái cùng với chính bà và rất nhiều người vô tội khác.