Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 336 : Thành lập căn cứ (6)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Bởi vì không lâu trước đây Lý Mộ Nhiên mới trở về một lần để báo bình an, cho nên khi ba người xuất hiện ở thung lũng Hồ Lô mọi người ngoại trừ hơi kinh ngạc thì cũng không có phản ứng gì thái quá. Ngược lại là khi biết đã xác định được địa điểm của căn cứ mới thì gây ra không ít chấn động.



Thung lũng Hồ Lô quá nhỏ, dù khá an toàn nhưng một ngôi nhà ở đây chỉ đủ cho mười mấy hai mươi người, hoàn toàn chẳng có không gian riêng. Hoàn cảnh sống thật sự rất không tốt, thời gian dài rồi cũng sẽ có thể thích ứng, nhưng chung quy sẽ không mấy dễ chịu. Hơn nữa ai cũng ôm tư tưởng sau này sẽ rời đi nơi khác nên rất nhiều chuyện, rất nhiều nghiên cứu không có biện pháp thoải mái tay chân mà làm, lo lắng lần sau di chuyển lại vì nhiều nguyên nhân mà uổng công dã tràng.



Căn cứ mới mang ý nghĩa gia đình, mang ý nghĩa ổn định, mang ý nghĩa hoàn cảnh cuộc sống tốt hơn, còn mang ý nghĩa hy vọng. Bởi vậy khi tin tức truyền ra, rất nhiều người đều không nhịn được, lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chỉ một bộ phận nhỏ ôm ấp ý nghĩ hướng tới căn cứ Vân Châu thì có vẻ không mấy vui vẻ, lòng mang oán giận nhưng lại không dám chân chính lớn tiếng phản đối, sợ gây tội với người quản lý của đoàn xe.



Những người này hầu hết đều là người của đội dụ zombie, bọn họ vừa sợ đi theo đoàn xe cách căn cứ Vân Châu quá xa, gặp chuyện sẽ mất đi cơ hội lựa chọn, vừa sợ rời khỏi đoàn xe để vào căn cứ Vân Châu thì bản thân sẽ phải tự đi đối mặt với zombie và sinh vật biến dị, có thể coi là tình thế khó xử. Cho nên khi nghe thấy tin tức chuẩn bị lên đường, một nhóm nhỏ tập hợp ở nơi đó la hét chuyển cái gì mà chuyển, sống ở thung lũng Hồ Lô không phải rất tốt sao, lâu nay đều sống ở đây, hà tất lại phải bôn ba thêm nữa.



Với khả năng quản lý đoàn xe của Tống Nghiễn làm sao có khả năng không biết chút chuyện xúi quẩy này, nhưng nếu những người kia không có can đảm thực sự gây náo loạn thì hắn tất nhiên cũng sẽ không để ý tới. Hắn chỉ thông báo xuống dưới, nếu ai muốn đi đều có thể đi, tới căn cứ Vân Châu cũng được, bắt đầu từ con số không cũng được, hắn sẽ không ngăn cản. Còn nếu như đã ở lại, chít chít oa oa mấy câu không sao nhưng nên làm cái gì thì vẫn phải làm cái đó, nếu như tinh thần sa sút biếng nhác, vậy xin lỗi, cút đi.



Lời này vừa truyền ra, nhất thời bầu không khí trở nên yên tĩnh hẳn. Không có một ai rời đi, ở đây đều chẳng phải kẻ ngốc, sống trong đoàn xe không thể nói là hoàn toàn có thể được bảo đảm tính mạng nhưng ít nhất trước khi những chiến sĩ và người thức tỉnh chết hết thì cũng không đến phiên người của đội dụ zombie phải xông lên chiến đấu với sinh vật biến dị. Chỉ riêng điểm này thôi cũng đã là đãi ngộ mà nơi khác không có.



Nhưng ở thung lũng Hồ Lô ở lâu như vậy, đồ đặc lương thực càng chất càng nhiều, không phải nói thu dọn lập tức bèn có thể thu dọn xong, ít nhất phải bỏ ra chừng mấy ngày mới chỉnh đốn thỏa đáng. Tống Nghiễn lại từ đám Vân Tắc được biết cấp cao trong căn cứ Vân Châu ngỏ ý muốn thu nhận bọn họ, để tránh ngày càng rắc rối và tiết kiệm thời gian, hắn trực tiếp bảo Tiêu Thắng mang theo một trăm người tinh nhuệ đi trước một bước, ngày đêm không ngừng mở đường. Chờ sau khi đoàn xe thu dọn xong hoàn toàn là có thể trực tiếp lái xe qua, tránh cho đến lúc đó toàn bộ đoàn xe đều bị trì hoãn ở trên đường.



Mà trước đó, ngoại trừ một nhóm do Tiêu Thắng dẫn đầu đã rời đi, thung lũng Hồ Lô cũng hạ lệnh nghiêm cấm ra vào, phong tỏa tin tức truyền ra ngoài. Cho dù là người muốn chuyển tới căn cứ Vân Châu thì cũng phải chờ họ đi rồi mới được phép rời khỏi.




Lý Mộ Nhiên chú ý tới tình cảnh này, thiếu chút nữa đã phì cười. Xem ra không chỉ một mình cô sợ cô bé lải nhải nói nhiều này đâu nhỉ.



Có bạn cũ, có bạn mới, Trương Duệ Dương không cô đơn nữa, ngoại trừ thỉnh thoảng còn có thể nhắc tới Cát A Y, Hoắc Nhuệ và bé con Giản Giản, phần lớn thời gian nhóc đều vui sướng vô cùng. Đương nhiên, thời điểm không vui vẻ cho lắm cũng có, bởi vì mỗi ngày nhóc đều sẽ bị Quỷ Bệnh tóm chặt, phải đi học một ít thứ huyền ảo khó hiểu.



Trương Dịch biết chuyện này nhưng anh không ngăn cản. Cũng không phải anh đã đổi ý mà là mọi việc đều có lỡ như, anh lo lắng thật sự mai này ngộ nhỡ mình không ngăn cản được, ít nhất con trai cũng có chút vốn liếng để sinh tồn ở thế giới khác. Huống hồ, anh phát hiện Quỷ Bệnh chẳng hề ngăn cản những đứa trẻ khác cùng học. Chỉ có điều ai cũng ngồi không yên mà thôi, cho dù là Phó Đam lớn tuổi nhất tính cách trầm ổn nhất, sau khi nghe giảng hai ngày đã chuồn mất, rốt cuộc không xuất hiện nữa. Chỉ có đứa con ngu ngốc nhà mình mỗi ngày đều muốn đi học, đàng hoàng nghe xong, buổi tối trở về còn ngoan ngoãn ôn tập, khi cảm thấy bản thân đã nhớ kỹ rồi mới chịu đi ngủ.



Lẽ nào tất cả thật sự đã định trước? Có lúc nhìn bóng dáng nho nhỏ vì chưa cao lớn lên nhiều của Trương Duệ Dương ngồi bên ngọn đèn leo lắt, nghiêm túc mà đọc thuộc lòng, Trương Dịch đều sẽ không nhịn được tự hỏi như vậy.



Nhưng rất nhanh anh đã đẩy ý niệm này ra khỏi đầu, quyết định trong lòng anh không có một chút dao động. Không nỡ, lo lắng, hoài nghi… Quá nhiều lý do làm cho anh chẳng thể buông tay.



Ngoại trừ đau buồn âm thầm chôn ở đáy lòng này, ban ngày Trương Dịch vẫn rất bận rộn. Anh và những người khác đều phải đi xử lý thực vật biến dị trong ngã năm bình địa, chỉ để lại một phần thực vật có thể ăn và cách khu sinh sống khá xa, còn lại thì đều phải diệt trừ tận gốc. Ngã năm bình địa rộng hơn ngàn mẫu, công việc này không hề có chút thoải mái. Cũng may hiện tại ba miệng ăn nhà họ sống trong một ngôi nhà riêng, sau một ngày mệt nhọc, buổi tối còn có thể thân thiết với Nam Thiệu, vừa giải lao lại vừa gaiỉ tỏa áp lực, còn có thể duy trì tâm tình thoải mái.



Về phần Trương Duệ Dương, đương nhiên là nhóc ở một mình một phòng. Gian phòng nhỏ ấm áp, hơn nữa còn được dọn dẹp đẹp đẽ đáng yêu, rất được bạn nhỏ yêu thích, nhóc hoàn toàn không lưu luyến giường của hai người ba nữa. Ngô Tử Nhiên thấy căn phòng này một lần đã suýt chút nữa ăn vạ không chịu đi.



Phòng của Dương Dương là do Nam Thiệu bố trí, vì để có được không gian riêng với Trương Dịch, hắn cũng xem như đã liều mạng.