Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 350 : Tụ hội ở thủ đô (13)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: Cháo, Yến Phi Ly



.



Trương Dịch vội vàng đứng lên. Đối với người phụ nữ có lẽ chỉ lớn hơn anh vài tuổi này, tuy anh cảm thấy bà ta chẳng ra sao nhưng vẫn nên có lễ độ.



“Không phải mấy người muốn gặp cục cưng nhà tôi à, vậy thuận tiện đưa cơm cho nó giúp tôi đi.” Tôn Lệ Phân để khay đồ ăn xuống cái bàn trước mắt Trương Dịch rồi nói.



Trương Dịch sửng sốt một chút, lập tức cười đáp: “Được”.



Trong khay là một bát mì, hai đĩa đồ ăn. Một đĩa là chân giò hun khói thái mỏng, đĩa kia là đậu phụ thối, ngon hơn nhiều so với đồ ăn của bọn họ. Nếu như là kẻ lòng dạ hẹp hòi, tất sẽ có ý kiến, nhưng Trương Dịch chỉ nhìn lướt qua xong cũng không để trong lòng.



Nam Thiệu cũng đứng lên, chuẩn bị đi cùng.



“Một người đi thôi. Tính tình cục cưng nhà tôi không tốt, nhiều người quá con bé thấy phiền.” Tôn Lệ Phân vội vã ngăn cản, lời nói vẫn không khách khí chút nào, không biết có phải do quen kiểu vênh mặt hất hàm sai khiến đám người Đàm Khuê Phong rồi hay không nên mới cảm thấy ai ai cũng phải kính nể bà ta.



Nam Thiệu hơi nhíu mày, môi mím lại lạnh lùng, tay đặt trên bả vai Trương Dịch, đang định nói ‘Nếu thấy phiền vậy tự bà đi đi, chẳng cần tới A Dịch nhà tôi đâu’. Hắn muốn báo đáp phần ân tình kia, nhưng đó xuất phát hoàn toàn từ chủ tâm, cũng không nhất thiết phải khóc lóc hèn mọn cầu xin để thực hiện nó. Dù sao lúc trước khi Hàn Linh nói câu đó, chẳng qua cô cũng chỉ vô ý để lộ ra, hơn nữa sau khi phát hiện mình lỡ mồm thì cũng lập tức ngậm miệng không nói tiếp nữa. Bọn họ nợ cô ta, là vì tự cảm thấy bọn họ có nợ, chứ không phải thực sự mang nợ.



“Được, một mình tôi đi.” Trương Dịch mở miệng trước, cho Nam Thiệu một ánh mắt ra hiệu hắn bình tĩnh đừng nóng vội. Đối phương chỉ quen thói mà thôi, chưa đụng tới giới hạn của hai người, hoàn toàn không cần thiết phải tính toán.



Đây có lẽ cũng là nguyên nhân Tôn lệ Phân chọn Trương Dịch mà không chọn Nam Thiệu. Phụ nữ cho dù tính cách có thế nào thì ít nhiều cũng sẽ có cách nhìn người của riêng mình, hay nói cách khác chính là trực giác.



Trong hai người Trương Dịch và Nam Thiệu, cho dù là về tướng mạo hay biểu hiện năng lực thì Nam Thiệu đều xuất sắc hơn Trương Dịch, nhưng sau khi thú hóa hoàn toàn tuy rằng Nam Thiệu có vẻ nhã hơn chút ít, nhưng bản chất vẫn không có chút thay đổi nào, vẫn kiêu ngạo như trước, chẳng mấy ai được hắn để vào mắt. Không biết có phải Tôn Lệ Phân nhìn ra được điểm này hay không, bà ta theo bản năng chỉ cảm thấy người như Nam Thiệu thì không thể chọc vào.



Huống hồ bà ta cũng không phải muốn tìm con rể, chỉ là muốn tìm người để dời sự chú ý của con gái mình, tướng mạo và khí chất của Trương Dịch không hề kém mà có vẻ thân thiện, lại còn có một đứa con nhỏ làm trở ngại. Còn chuyện phụ nữ với phụ nữ có chung tiếng nói thì không dùng được với con gái bà, vì thế Khương Hồng và Lan Lan bị quên lãng hoàn toàn.



Nam Thiệu cũng không nhất định phải gặp Hàn Linh, chẳng qua hắn chỉ phản cảm với thái độ của Tôn Lệ Phân mà thôi, nếu Trương Dịch đã nói vậy thì hắn cũng không cần quan tâm nữa. Vì vậy hắn miễn cưỡng ngồi xuống gọi Trương Duệ Dương lại đây, hai cha con qua một góc chơi. Hắn cũng không lo lắng cho Trương Dịch, với thực lực bây giờ của anh thì Hàn Linh đang bị ‘khóa’ linh mạch không phải là đối thủ.



Trương Dịch bê khay lên tầng cùng Tôn Lệ Phân.



“Cái con bé Hàn Linh chết tiệt này, lâu thế rồi mà không chịu đi ra, cơm không ăn, cũng không thèm thương cho cái tuổi mỗi ngày một già này phải leo lên leo xuống đưa cơm cho nó. Không ăn thì dẹp đi, cho nó chết đói luôn! Đúng là quỷ đòi nợ mà!” Tôn Lệ Phân vừa đi vừa oán giận, lời nói tuy cay độc nhưng sự lo lắng và đau lòng trong mắt lại không thể giấu nổi.



Trương Dịch cũng là người làm cha, đương nhiên hiểu được tâm tình của bà, đang định trấn an vài câu, bà đã quay người lại nói: “Cậu và Linh Linh xem như là người quen cũ, giúp tôi khuyên nó đi, không chừng nó lại nghe lời cậu. Nếu cứ tiếp tục thế này, thân thể nó sao có thể chịu nổi được chứ.”



“Tôi sẽ cố hết sức.” Trương Dịch đáp, anh cũng không dám cam kết gì. Không quen thân nhau thì lấy tư cách gì để nói? Dùng lập trường gì để khuyên đây?



Hàn Linh ở tầng ba, đến cửa, Tôn Lệ Phân dừng lại, trên mặt lộ ra chút bất đắc dĩ.



“Được rồi, cậu vào đi, tôi không vào đâu, không thì nó lại nổi nóng.”



Trương Dịch đáp lại, đưa tay gõ cửa hai tiếng nhưng không có tiếng trả lời, đợi một lúc anh lại gõ thêm mấy lần nữa, sau đó dưới ánh mắt thúc giục của Tôn Lệ Phân mới đẩy cửa đi vào.



Trong phòng đang đốt lò sưởi âm tường, một đống gỗ đã được chặt xếp ngay ngắn bên cạnh, cửa vừa mở ra, không khí ấm áp liền ập vào mặt.



Gian phòng rất trống trải, ngoài một bộ giá tranh vẽ đặt bên cạnh cửa sổ ra thì không còn thứ gì khác cả. Trên thảm trải sàn toàn là giấy vẽ vứt đi, có tờ bị vò thành cục, có tờ chỉ tùy tiện vứt đó mới có thể nhìn thấy được nội dung bên trên.



Hàn Linh ngồi trước giá tranh bên cửa sổ, đang chuyên tâm vẽ, đối với tiếng gõ cửa và việc Trương Dịch tiến vào cô không có bất kì phản ứng nào.



Bất ngờ hơn là, tuy cô gầy hơn rất nhiều so với trong ký ức, nhưng trạng thái tinh thần nhìn qua không tệ đến mức như mấy người Đàm Khuê Phong nói, vẻ mặt cũng rất nhu hòa, không có chút hơi thở oán hận nào cả. Cô mặc áo len trắng, quần bò xanh lam, mái tóc xõa dài không trang điểm, tạo cho người khác một loại cảm giác đơn thuần, nhưng không ngây ngô như hồi mới gặp.



Nếu không phải đã nói chuyện với đám người Sử Hạo, nhìn cô thế này, dù thế nào Trương Dịch cũng không thể tưởng tượng ra được cô lại có thể làm ra những chuyện như vậy, lại càng không thể tưởng tượng nổi chuyện cô đã từng xây dựng một căn cứ lớn có mấy trăm ngàn người.



Thấy cô không chuyển sự chú ý khỏi tờ giấy vẽ, Trương Dịch nhìn xung quanh, muốn để cái khay xuống trước đã, nhưng lại phát hiện không có chỗ để đặt xuống. Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể đi tới, dùng một tay gõ nhẹ hai cái lên ghế của cô.




“Đúng vậy. Mỗi lần tôi nhìn hoặc là nhớ lại thì sẽ có vô số khuôn mặt xuất hiện trên mặt họ, những khuôn mặt ấy thay thế lẫn nhau, dính chồng lên nhau, hợp lại với nhau, vặn vẹo thành một khối. Tôi không biết đâu mới là khuôn mặt thật sự của họ, tôi chẳng phân biệt được, càng xem càng thấy xa lạ, càng xem càng hãi hùng…”



Nghe Hàn Linh thầm thì như thể nói mê, lúc này Trương Dịch mới biết sự lo lắng của Đàm Khuê Phong không phải là làm quá lên. Rõ ràng Hàn Linh đã từng nằm trong trạng thái tinh thần rất nguy hiểm, không cẩn thận rất có thể sẽ là kết cục tự mình hại mình.



“Nhưng vừa rồi tôi đột nhiên hiểu ra, họ có bao nhiêu khuôn mặt cũng không sao cả, gương mặt mà họ đem ra đối diện với tôi mới chính là họ chân thực nhất trong mắt tôi. Còn những khuôn mặt khác tôi không nhìn thấy, như vậy thì có liên quan gì tới tôi đâu. Ví dụ như Sử Hạo, anh ta dịu dàng chung tình với Tần Trường Xuyên, mà một mặt này vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện khi đối diện với tôi, tôi cứ khăng khăng cho rằng đấy mới thực sự là anh ấy, cũng bởi vậy muốn anh ta thuộc về mình, đó chẳng phải là trèo cây tìm cá làm việc viễn vông hay sao? Còn ba mẹ tôi nữa, mặc kệ họ đối xử với người bên ngoài như thế nào, tính tình quái lạ ra sao thì tình yêu của họ đối với tôi chưa từng thay đổi, không giữ lại chút nào. Còn cả mấy người Đàm Khuê Phong…” Giọng Hàn Linh vang lên dõng dạc, như tia nắng phá tan tầng mây u ám, chiếu rọi ra cảnh vật tươi sáng trong trời đất.



Trương Dịch bất giác đứng thẳng người, nhìn thiếu nữ chỉ mới gặp mặt hai lần nhưng đã nghe qua không ít chuyện của cô lại phá kén lột xác hóa bươm bướm ở ngay trước mắt mình. Anh không biết mình có chút tác dụng gì trong chuyện này hay không, nhưng trong lòng thật ra cũng rất vui mừng. Đương nhiên, nếu như đổi thành Sử Hạo, thấy Hàn Linh nghĩ thông như vậy có lẽ sẽ không vui nổi. Khác lập trường quyết định tâm tính khác biệt, Trương Dịch không phải người bị hại, trái lại từng nhận ơn của Hàn Linh, dĩ nhiên anh vui lòng khi nhìn thấy cô trưởng thành dưới tình huống không tổn thương ai cả, cũng bắt đầu sống tốt hơn.



“Cho nên tôi phải cám ơn anh, nếu như không phải anh chịu lắng nghe tôi nói hết, nếu như vừa rồi anh không phản bác mà là xuôi theo lời tôi, có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không thể hoàn thành bức tranh này.” Hàn Linh nhìn Trương Dịch, hết sức chăm chú mà nói.



Trương Dịch nghe ra được bức tranh mà cô ám chỉ kỳ thực chính là thoát khỏi tâm tình u ám hỗn loạn.



“Tôi nghĩ người mà em cần cảm ơn nhất không phải tôi mà là ba mẹ của em và cả đám Đàm Khuê Phong nữa.” Suy nghĩ vài giây, Trương Dịch không nhận lời cám ơn này. Tác dụng của anh cùng lắm cũng chỉ là lắng nghe, đổi thành ai tới đều có thể làm được, người ở bên gom góp cùng gánh vác với Hàn linh mới là những người ở bên cô không rời không bỏ, thậm chí không hề kêu ca oán hận. Nếu không có những người này, hiện tại có lẽ Hàn Linh sẽ ở một trạng thái khác, thậm chí có khả năng đã chết từ lâu.



Hàn Linh chỉ cười không phản bác. Trên thực tế chỉ cô biết, từ khi mình xảy ra chuyện, ba mẹ và mấy người Đàm Khuê Phong lúc nào cũng đối xử với cô cẩn thận từng li từng tí một, muốn gì được đó, chỉ lo cô có mệnh hệ gì, không mỗi ngày chửi bới Sử Hạo bên tai cô đã tốt lắm rồi, khỏi nói tới chuyện trái lại ý cô để mà khuyên nhủ. Vả lại, cô cũng không có cách nào tâm sự với họ những chuyện giấu trong lòng, đôi bên quá thân thuộc, cô chẳng thể nói ra được.



Trương Dịch thì lại khác, anh gần như có thể xem như người xa lạ đối với cô, sau này có thể sẽ không gặp lại nữa, không tồn chướng ngại tâm lý cần cô nhận biết khuôn mặt, nói hết ra cũng không cần kiêng kỵ cái gì. Chính bởi vì nguyên nhân này, Hàn Linh mới có thể giữ lấy anh liều mạng mà giãi bày tâm sự, cũng chính bởi vì không kiêng dè chút nào nên đã làm cho cảm xúc đọng lại trong cô từ lâu có thể giải tỏa, giúp cô có thể tỉnh ngộ.



Tác dụng của Trương Dịch trong việc này có lẽ là giống như một cái hốc cây. Đương nhiên, cái hốc cây này không phải ai cũng có thể tạo được tác dụng tương tự. Người khác biệt, tính cách khác biệt, quan điểm khác biệt, rất có thể tạo thành kết quả hoàn toàn khác. Cho nên Hàn Linh cảm ơn Trương Dịch hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng thành.



“Thôi cũng đủ rồi, tôi xuống dưới ngồi một lát, đã lâu lắm không tụ tập trò chuyện với họ rồi.” Hàn Linh nói. Ba mẹ và mấy người Đàm Khuê Phong là người nhà của cô, lời cảm ơn thì cũng không cần nói, nhưng cần phải làm cho họ yên tâm.



Hai người ra cửa thì nhìn thấy Tôn Lệ Phân đang hoảng hốt vội vã chạy tới chỗ rẽ cầu thang.



“Mẹ…” Hàn Linh gọi, còn chưa dứt lời đã thấy Tôn Lệ Phân la oai oái một tiếng, trượt chân té ngã. Cô vội vã chạy lên nâng bà dậy.



“Mẹ… Mẹ chỉ…” Tôn Lệ Phân hoảng loạn cố suy nghĩ làm sao để che giấu việc mình đứng ngoài nghe lén, mà trong khoảng thời gian ngắn bà chẳng tìm ra cái cớ gì.



“Mẹ có bị đau chỗ nào không?” Hàn Linh ngắt lời bà, nôn nóng hỏi.



“Không sao, không bị sao hết, mẹ chỉ định lên xem thử con ăn xong chưa thôi.” Hòa hoãn lại, Tôn Lệ Phân rốt cục tìm ra được một lý do sứt sẹo, cũng không ngẫm lại xem rõ ràng lúc nãy bà đang gấp gáp chạy về phía cầu thang.



“Con ăn xong rồi, ăn rất no.” Hàn Linh cũng không vạch trần bà mà trả lời dịu dàng.



Hai mắt Tôn Lệ Phân đỏ ngầu tựa như mới khóc, lúc này nghe thấy lời của Hàn Linh thì lại càng khóc lớn lên, ôm Hàn Linh không ngừng gọi cục cưng.



“Cục cưng của mẹ ơi, mẹ không biết trong lòng con khổ sở như vậy, sao con không nói với mẹ…”



Đầu tiên thì Hàn Linh hơi lúng túng, sau đó cô cũng không khỏi rưng rưng theo. Từ nhỏ cô đã bị nuôi thành yếu ớt, khi nói chuyện với cha mẹ nếu không phải là làm nũng thì sẽ rất thẳng thắn, chưa bao giờ biết đến cái gì gọi là uyển chuyển khoan dung. Nếu như là trước đây, có lẽ cô sẽ rất không khách sáo vạch trần lời nói dối của mẹ, thậm chí vì thế mà nổi nóng, nhưng bây giờ cả người cô lại giống như đã thay da đổi thịt, bắt đầu biết thông cảm cho người khác. Nhưng mà đối với người làm cha mẹ, có lẽ không mấy ai vui khi nhìn thấy con cái nhà mình trưởng thành nhờ phương thức như thế.



“Mẹ, thế này có khổ gì đâu? Làm sai thì phải trả giá đắt, đừng khóc nữa, người ta cười cho kia.” Hàn Linh cố nén nước mắt, cười nói. Rốt cục cô vẫn mở miệng thừa nhận mình đã làm sai.



“Mẹ xem ai dám cười… Làm sai? Con có sai gì đâu, chẳng phải đều là do tên Sử Hạo…” Lúc này Tôn Lệ Phân tùy hứng giống như một đứa trẻ.



“Mẹ…” Hàn Linh cười khổ. Cô biết mình trưởng thành với tính cách tự lấy bản thân làm trung tâm và không biết thông cảm cho người khác thì mẹ cô có trách nhiệm rất lớn, thế nhưng dù như thế nào cô cũng chẳng thể trách bà được. Chỉ vì đó là cách mà bà yêu thương cô.



“Rồi rồi, mẹ không nói, mẹ không nói nữa, đàn ông tốt khó tìm lắm sao? Chúng ta không thèm tên khốn kia.” Rõ ràng Tôn Lệ Phân còn xoắn xuýt về chuyện của Sử Hạo, nhưng lại lo lắng cho con gái, dù đầy bụng tức giận thì vẫn không nói gì nữa.



Hàn Linh liếc nhìn bóng lưng Trương dịch đã lặng lẽ rời đi, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích, cũng không sửa lời của mẹ nữa để tránh khỏi liên miên không dứt.



Tôn Lệ Phân lau khô nước mắt, nhìn kỹ con gái mình một lượt, thấy quả thực dáng vẻ cô đã tốt lên nhiều mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhanh chóng nắm lấy tay Hàn Linh không buông.