Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 39 : Bị nhốt
Ngày đăng: 09:52 18/04/20
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
“Đội trưởng Kiều đâu?” Tiếng bước chân chạy lên lầu vang lên, Thạch Bằng Tam xuất hiện trước mặt mấy người Nam Thiệu, quét mắt nhìn bọn họ, không thấy Kiều Dũng không khỏi hơi hơi nhíu mày lên tiếng hỏi.
“Vừa lên trên.” Trương Dịch trả lời.
Thạch Bằng Tam gật đầu, nhanh chóng lướt qua bọn họ leo lên lầu, nhưng mới lên được hai bậc đã quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc “Chúng ta bị zombie bao vây, các cậu có gì muốn chuẩn bị thì nhanh đi, e là hơi phiền phức.” Nói đến đây, ánh mắt anh ta như có chút ý tứ hàm xúc nhìn Trương Duệ Dương đang tròn mắt khó hiểu, sau đó bước nhanh lên lầu, rất nhanh liền biến mất ở chỗ rẽ cầu thang.
Nam Thiệu cùng Trương Dịch đều mơ hồ chưa hiểu. Nam Thiệu lập tức xoay người đi tới phía cửa sổ, Lý Mộ Nhiên không biết từ đâu xông ra, nói “Dưới lầu có rất nhiều người tới. Rất nhiều! Là người không phải zombie, số lượng có lẽ phải gần hai trăm.”
Không đợi bọn họ biết rõ chuyện gì đang xảy ra, Thạch Bằng Tam đã tìm thấy Kiều Dũng, hắn vừa nghe Thạch Bằng Tam nói chi tiết tình huống vừa bước nhanh xuống lầu, khi đi ngang qua mấy người thì vội gọi “Các cậu cũng nhanh xuống dưới.”
“Bị mấy tổ đội chó má kia hại chết!” Cục thịt Trần không tiếp tục đi cùng Kiều Dũng mà ở lại, y biết tương đối nhiều, thời điểm chửi ầm lên, trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra sợ hãi.
Hóa ra tổ tới thay đổi đến đây sớm hơn ý định, Kiều Dũng tự nhiên sẽ không nhường mấy toà nhà tổ mình đã dọn dẹp, cho nên tổ đội kia đành phải tiếp tục dọn dẹp ngã tư đường. Bọn họ cũng dùng sách lược như Kiều Dũng, huỷ tường đất đã xây trước đó, lại xây một tường đất chắc chắn ngoài trăm mét bao quanh cả đường tắt ở một con đường khác. Khác biệt duy nhất là, mở đường cho bọn họ là tiểu đội hai mươi người thường kia mà không phải người dị năng. Bởi vì trên đường đã tụ tập không ít zombie cho nên bọn họ tử thương khá nghiêm trọng.
“Các cậu làm trò gì vậy?” Đang thương lượng đối sách cùng vài tổ trưởng của tổ khác, Kiều Dũng cũng há hốc mồm hỏi. Trên thực tế trong tổ có rất nhiều người đều nhét đầy đồ vào ba lô, trong tay cũng cầm, thế nhưng không ai giống bọn Trương Dịch, đến thảm lông cũng không bỏ qua.
“Anh Dịch nói thời tiết có khả năng sẽ thay đổi, cho nên chúng tôi cầm thêm chút quần áo dày.” Trước đó bọn họ đã thương lượng là không cần giấu giếm, vậy nên bị hỏi thì Nam Thiệu trả lời rất kiên quyết, còn kéo ba lô lộ ra quần áo bên trong, về phần tin hay không thì tùy ý người ta.
Quả nhiên, nghe hắn nói xong, tuy không khí khẩn trương nhưng trong đám người vẫn phát ra tiếng cười không nhỏ, có người thậm chí còn châm biếm “Sao không trực tiếp bọc chăn bông quanh người luôn đi, bảo đảm lập tức sẽ được tắm mưa đấy, mưa mồ hôi!” Nói xong, người nọ còn tự cho là hài hước cười ha ha thật to.
“Thời tiết thay đổi? Không phải mong mưa đến điên rồi chứ, mặt trời lớn thế kia đổi thế quái nào được?”
“Tôi nghĩ chắc là bị zombie dọa thành điên rồi.”
Trong đám người anh một câu tôi một tiếng, không lời nào hay, nhưng lại vẫn có người để tâm, lặng lẽ xoay người vào hành lang cách đó không xa. Vài món quần áo cũng không nặng, đem theo cũng không vướng víu gì, không dùng được thì cùng lắm lại ném đi, thế nhưng nếu thực sự trở trời, vậy thì thật sự rất có ích, ít nhất không cần tranh cùng người khác. Dù sao tận thế đã phát sinh, còn cái gì không thể nữa?
Kiều Dũng lắc lắc đầu, không tiếp tục để ý tới bọn họ, quay đầu lại tiếp tục thương lượng biện pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt cùng những người khác.
Mấy người Trương Dịch không để ý tới lời châm chọc của những người khác, tự mình tản ra xem xét tình huống. Đợi khi tụ tập lại, trao đổi tin tức tìm hiểu được với nhau, họ lập tức lý giải phần nào với tình cảnh hiện tại.