Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 47 : Khách sạn
Ngày đăng: 09:52 18/04/20
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Vốn theo lộ tuyến Trương Dịch và Triệu Xuân đã quyết định trước đó thì dù đi qua phố chính trong thị trấn cũng sẽ là con đường có lưu lượng người ít nhất, nhưng bọn họ lại quên bởi vì đợt tấn công thị trấn từng gây ra bạo động của bầy zombie nên sự phân bố zombie trong thị trấn đã thay đổi, mà vô cùng không tốt chính là, bọn họ vừa lúc chọn phải con đường dày đặc nhất. Hiện tại lại đổi lộ tuyến là không thể nào, điều duy nhất có thể làm chính là nghĩ biện pháp trong rừng zombie này phá ra một con đường đi tiếp.
Chuyện liên quan đến vấn đề sống còn, tất cả mọi người đều cố gắng động não.
“Tôi với Bân tử có thể xây hai tường đất tạo ra một con đường, nhưng sau đó vẫn phải giải quyết zombie bên trong, hơn nữa chúng tôi chỉ đủ sức tạo nên bức tường cao nửa mét. Sau khi dị năng dùng hết, còn cần mọi người mang chúng tôi đi.” Một người dị năng hệ thổ mở miệng nói.
Ý tưởng này không phải quá tốt, trừ khi thật sự không có biện pháp nào khác, bằng không không ai nguyện ý lựa chọn nó. Bởi tường cao nửa mét không thể hoàn toàn cản tay zombie hay ngăn dục vọng bắt lấy đồ ăn của chúng nó, huống chi còn phải tốn thời gian xử lí zombie bên trong sau khi tường dựng lên.
“Tôi có mang theo đồng hồ báo thức, đặt thời gian rồi ném ra có lẽ có thể hấp dẫn bớt zombie đi.” Có người nói, hiển nhiên cũng là một người thích phòng ngừa chu đáo, không thì lúc này còn ai sẽ mang đồng hồ báo thức theo người cơ chứ. Thế nhưng tiếng mưa rơi quá lớn, ngay cả bọn họ nói chuyện cũng nghe không quá rõ, không biết tiếng chuông báo có thể thu hút sự chú ý của zombie hay không.
“Anh Dịch, cởi hết quần áo đi, rồi bọc cái này.” Cục thịt Trần từ lầu hai đi xuống, mỗi tay cầm theo một cái chăn, một cái ném cho Lý Mộ Nhiên, một cái khác đưa đến trước mặt Trương Dịch. Khách sạn này không nhỏ, đương nhiên có đủ chăn, bởi vậy cũng không ai ganh tị.
Nghe lời y nói, Trương Duệ Dương bắt đầu giúp Trương Dịch mở khóa, kéo quần xuống, sức nhóc đương nhiên không đủ nhưng vẫn rất nghiêm túc ra sức, cho dù lúc này Trương Dịch khó chịu muốn chết vẫn không khỏi miễn cưỡng cười khá khó coi. Cuối cùng, đương nhiên vẫn là cục thịt Trần ra tay giúp Trương Dịch cởi chỉ còn cái quần lót, lấy chăn bao kín thân thể anh lại, rồi kéo đến gần đống lửa mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó thuận tay cởi luôn áo bông hơi ẩm ướt của Trương Duệ Dương, nhét nhóc vào cùng Trương Dịch.
“Chú béo, cháu không lạnh chút nào.” Trương Duệ Dương mở to mắt ngây thơ nhìn cục thịt Trần.
Cục thịt Trần sửng sốt, sờ sờ tay nhóc, phát hiện quả thật là ấm áp, vì thế lại kéo nhóc kéo ra, sau đó bọc kín lại cho Trương Dịch. Trương Dịch tùy y động tay động chân, hoàn toàn không còn sức nói gì, đến khi Lý Mộ Nhiên mang mấy chén sữa nóng hầm hập lại đây, anh uống hai ngụm mới từ từ hồi sức.
“Bảo bối nhỏ khỏe thật ha.” Cục thịt Trần bởi vì mặc quần áo ẩm ướt, cho nên cũng ngồi dưới đất, vừa uống sữa nóng vừa cảm thán.
“Đúng vậy, con rất khỏe.” Nhóc sợ nóng, thổi nửa ngày cũng chưa uống được một ngụm, nghe nói đến mình lập tức ngẩng đầu, cao hứng trả lời.
Ngược lại trên mặt Trương Dịch chợt lộ ra một chút suy nghĩ sâu xa.