Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 51 : Dã tâm

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Diệp Thần



Beta: Yến Phi Ly



Chưa nói tới biến dị song hệ sức mạnh và tốc độ, chỉ cần là dị năng không gian thôi cũng đủ khiến tất cả mọi người khiếp sợ. Dị năng không gian, đây gần như là dị năng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, giống như khi mọi người phát hiện công dụng của tinh hạch lên tinh thần của người dị năng vậy.



Kiều Dũng thì suy nghĩ nhiều hơn, đó chính là thiếu nữ kia đến sớm hơn bọn hắn, vì sao vẫn có zombie ở sảnh chính? Hoặc là nói, vì sao ngay cả một thi thể zombie cũng không nhìn thấy, là cô ta không gặp phải hay là bởi tốc độ quá nhanh mà tránh được? Zombie trong sảnh không nhiều, cái này cũng không nói làm gì. Chỉ là với năng lực của một người, cô ta có thể đến được đây thì lại là một chuyện cực kỳ không đơn giản, đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn không tự tin làm được như vậy.



Thấy người kia mãi không đáp lại, thiếu nữ cho rằng hắn còn đang nghi ngờ năng lực của mình, cô nàng bèn sờ lên một cái ghế dựa bên cạnh, vì thế ngay trước mắt bao người, cái ghế kia cứ vậy mà biến mất trong không khí. Cô mỉm cười nhìn mọi người ở đây, khi ánh mắt đảo qua chỗ Nam Thiệu thì ngừng hai giây, sau đó lại trả ghế dựa về chỗ cũ, đồng thời trên tay còn thêm một quả táo tươi mới, đi về phía Trương Dịch cùng Nam Thiệu, chìa tay đưa cho Trương Duệ Dương đang mở to mắt hiếu kì nhìn cô “Em trai nhỏ, táo này tặng cho em.”



Khi quả táo vừa to vừa đỏ giống như mới được hái từ trên cây xuống xuất hiện, đồng tử của mọi người đều co rụt lại. Trương Dịch không dấu vết nhíu mày, sau đó mỉm cười “Thứ này quá trân quý, cô giữ lại cho mình đi.” Trước tận thế một quả táo tươi không tính là gì, thế nhưng hiện tại dù có tiêu nhiều tinh hạch hơn nữa cũng khó mà đổi được, nói trân quý cũng không quá lời.



Trương Duệ Dương vốn đang ngóng trông ngẩng đầu nhìn Trương Dịch, nghe đến câu này liền vùi đầu vào lòng ba ba, cố gắng không để mình nhìn quả táo vừa thơm vừa ngọt kia nữa, về phần nước miếng trong miệng lại không nhịn được, chỉ có thể vụng trộm nuốt vào.



Trong mắt thiếu nữ chợt lóe vẻ ngoài ý, không cho là đúng nhưng trên mặt vẫn cười bảo “Không sao, tôi vẫn còn.” Nói xong, kéo tay Trương Duệ Dương qua nhét táo vào, sau đó ngồi xuống ghế sô pha gần đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Kiều Dũng.




Quá mạnh! Tất cả mọi người còn chưa tách ra trợn mắt há mồm, cho rằng bản thân thấy được cao thủ võ hiệp trong truyền thuyết.



Hàn Linh quay đầu nhìn những người khác, không chút che giấu vẻ kiêu ngạo, sau đó dẫn đầu bước vào thang máy, thấp thoáng có bóng dáng của người cầm đầu. Những người còn lại sau khi sững sờ, cũng chia ra vào hai thang máy, chỉ là mỗi người suy nghĩ cái gì thì trong đầu người bên ngoài cũng không biết được.



Tầng hai đã dọn dẹp sạch sẽ, cho nên trực tiếp lên tầng ba tầng bốn.



“Anh Nam Thiệu, dị năng của anh rất lợi hại nhỉ.” Khi những người khác đều im lặng, Hàn Linh rốt cuộc mở miệng giống như lơ đãng hàn huyên cùng Nam Thiệu.



Nam Thiệu ngạc nhiên nhìn về phía cô, nghĩ rằng hình như vừa rồi cũng không giới thiệu, sao cô ta biết tên mình, miệng lại thản nhiên trả lời “Dị năng hệ mộc thì có gì lợi hại chứ?”



“Dị năng hệ mộc? Sao lại thế được, không phải là dị năng sinh mệnh sao?” Hàn Linh thốt ra, nói xong mới phát hiện bản thân hình như lỡ lời, chỉ có thể xấu hổ sửa lại “Em nghe người khác nói vậy.”



Quả thực là càng giấu đầu càng lòi đuôi.