Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 6 : Một quả táo

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Kusami



Beta: Yến Phi Ly



Nam Thiệu đang muốn tìm chỗ ngồi phía trên đã bị Trương Dịch kéo xuống. Anh đi về phía cuối xe, Nam Thiệu ngạc nhiên nhưng vẫn đuổi theo. Sau đó hắn chú ý đến những người lên xe kế tiếp cũng đều đi về cuối xe, để lại ba hàng ghế trống phía trước. Cho đến khi hơn mười người đàn ông cao to khỏe mạnh trở về, hắn rốt cuộc hiểu được lý do. Cho dù tầng lớp nào cũng đều phân mạnh yếu, rất rõ ràng, đám người kia dù không có dị năng thì giữa những người thường cũng được coi như kẻ mạnh cho nên mọi người đều né tránh.



Mấy người kia cũng giống hầu hết những người khác trên xe, quần áo rách tung tóe dính đầy máu cùng bùn đất, sắc mặt mỏi mệt nhưng tinh thần thì đỡ hơn rất nhiều, thoạt nhìn không quá tuyệt vọng uể oải. Bọn họ tự tìm chỗ ngồi cho mình, chỉ có một kẻ béo tròn lấm la lấm lét, đôi mắt nhỏ đảo quanh xe bus một lượt, khi nhìn thấy Trương Dịch thì nháy mắt cười nịnh nọt đi tới.



Không thể không nói, đến giờ còn có thể nuôi được cơ thể phì nhiêu như vậy thật sự rất khiến người ta chú ý, nhưng chỉ có Trương Dịch biết người này đã gầy hẳn hai vòng so với năm năm trước.



“Ôi, đội trưởng Trương, anh cũng ở đây à?” Mập Mạp đi đến gần chỗ ngồi của Trương Dịch, xoa xoa bàn tay múp míp, bộ dáng đáng khinh như khi chuột thấy mèo.



Trương Dịch khẽ gật đầu, trước đó đã bảo y không cần gọi mình đội trưởng nữa nhưng tên này luôn không sửa, anh cũng lười nói nhiều.



Mập Mạp lại luyên thuyên mấy câu mới về chỗ của mình. Đồng bọn của y quay đầu, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Trương Dịch, giọng điệu xem thường “Chỉ là tên vô dụng, mày nghĩ nó vẫn là đội trưởng đội cảnh sát trước kia chắc. Mày khôn chút đi, đừng có áp mặt nóng vào mông lạnh của người ta.”



Giọng nói của gã ta không chút đè thấp, mọi người trong xe đều nghe thấy nhưng Trương Dịch không phản ứng gì. Từ lúc nhìn thấy thi thể thối rữa của mẹ, máu nóng trong anh đã biến mất hầu như không còn, giờ đây, ngoại trừ Dương Dương ra, anh chẳng quan tâm gì nữa.




Trương Dịch bất đắc dĩ, vì thế liền cắn chút vỏ trên quả táo trong tay con “Ba ăn rồi, Dương Dương mau ăn đi.”



Trương Duệ Dương nhìn nhìn quả táo, xác định bên trên quả thật có một vết cắn mới từ bỏ, nhưng vẫn hơi nhíu mày, vừa nói thầm vừa đi về phía Nam Thiệu “Ba cắn quá nhỏ… quá nhỏ….”



“Chú, chú ăn đi.” Lều không lớn, thằng bé đi hai bước đã đến bên cạnh Nam Thiệu vẫn đang yên lặng nhìn hai cha con, đưa quả táo đã bị cắn lên.



Nam Thiệu sững sờ, hắn không ngờ mình cũng có phần, không tự chủ được nhìn về phía Trương Dịch.



“Cắn đi. Anh không ăn, nó sẽ không ăn.” Trương Dịch thản nhiên nói, cũng hơi bất đắc dĩ vì sự hào phóng của con. Nếu là trước tận thế, hào phóng chút cũng không sao nhưng khi tận thế mà còn như vậy chỉ sợ bị người ta lợi dụng, ăn đến xương cốt không chừa. Anh nghĩ như vậy, lại không biết sự hào phóng của Trương Duệ Dương cũng phải tùy người, không phải ai cũng giống ai.



“Được, cảm ơn con!” Nam Thiệu cầm bàn tay gầy tựa như móng gà của Trương Duệ Dương, cũng không ngại bẩn, giống như Trương Dịch cắn nhẹ một miếng lên quả táo. Khoảnh khắc vị ngọt chua thấm vào đầu lưỡi mắt hắn chẳng hiểu vì sao chua xót, nghĩ tới mình vì Nam Duy mà làm bao nhiêu việc, bất chấpbị nhiễm virus lấy táo cho cậu, vậy mà không có lấy cả một câu cám ơn, càng đừng nói tới việc chia ăn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không chút ấn tượng trước mặt này, cảm động rồi lại không khỏi nản lòng thoái chí. Nam Thiệu biết, cho dù sau này có gặp lại được Nam Duy, bản thân chỉ sợ sẽ không thể cưng cậu chiều cậu như trước kia nữa.



“Anh ở lại với Dương Dương, tôi đi đổi nước với thức ăn.” Trương Dịch thấy Trương Duệ Dương giống như bọn họ, cắn một miếng táo nhỏ rồi nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, không khỏi nở nụ cười lên tiếng dặn dò Nam Thiệu.



Nói xong, không đợi hắn đáp ứng, anh lấy ra tám viên tinh hạch từ trong túi đen, xoa xoa đầu con liền ra ngoài.