Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 61 : Chiến đấu

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Mạc Nhi



Beta: Yến Phi Ly



Nam Thiệu không kịp giữ anh lại, hắn biết giờ nếu hắn cũng bất chấp chạy theo thì chính là mạo hiểm vô ích, chỉ có thể kiềm chế nôn nóng trong lòng dựa theo lời Trương Dịch dặn dò, hết sức chăm chú quan sát tình huống bên ngoài để tìm kiếm cơ hội ra tay.



Không nghĩ tới Trương Dịch sẽ lao ra ngoài, Kiều Dũng cùng Thạch Bằng Tam đều lắp bắp kinh hãi, nhưng lập tức cũng chuẩn bị tinh thần tăng lớn lực công kích. Mà cái con chim kia nhìn thấy có người đi ra cũng không cào vách tường nữa, kêu một tiếng chói tai lập tức nhào về phía anh, ngay cả đà để bay lên cũng không cần. Tốc độ của nó thật sự quá nhanh, Trương Dịch căn bản không thể dùng mắt thường để nắm giữ được đường công kích của nó, anh chỉ có thể dựa vào trực giác mà chém vào không trung.



Chém một nhát, tựa như chém vào bề mặt cao su, Trương Dịch không biết mình chém trúng nơi nào nhưng cũng không dám trì hoãn lâu, vội vã lăn mình tránh né, mặc dù là như vậy trên lưng lại vẫn đau nhức, hiển nhiên là bị con chim quái lạ nọ cào trúng. Nó tạo thành một trận gió mạnh làm bụi đất tung tóe khiến người ta khó có thể mở mắt. Con chim kỳ quái một kích không trúng liền cuồng nộ kêu to lên giống như trẻ con khóc lóc nỉ non, đâm vào màng tai con người thậm chí là vào đầu đều nhức nhối ẩn đau. Động tác Trương Dịch không khỏi trì hoãn mấy giây, vai phải đau đớn như thể bị một cái móng sắt cắm vào trong người, đau đớn kịch liệt dẫn đến tay phải không còn lực, anh không kịp nghĩ nhiều liền chuyển đao cho tay trái sau đó chém lên.




“Óa… ó!!!” Bị đầu nhọn xà beng chọc trúng đầu, tuy rằng không đập nát sọ nhưng nó vẫn đau đến mức đầu óc choáng váng, thảm thiết gào rống. Mà bởi vì lần dùng lực này, thân thể Nam Thiệu đã hạ xuống hơn phân nửa, mắt thấy sắp sửa rơi xuống, lại cảm giác chân như được nâng đỡ. Hắn bất chấp tất cả thuận thế mà lên, nắm lấy cánh của con chim, đồng thời lại tiếp tục đạp vào đầu nó. Tuy rằng cái đầu kia cứng có thể so với sắt thép, thế nhưng không ngừng bị gõ mạnh như vậy, lực chấn động kia cũng đủ làm nó bị thương.



Chim kỳ dị lúc này đã không nghĩ tới Trương Dịch nữa, mà là đạp lung tung hòng nghĩ biện pháp thoát khỏi Nam Thiệu đang trên lưng của nó. Khi bị móng vuốt con chim quắp lên bầu trời Trương Dịch liền buông lỏng tay bỏ cây đao, nắm chặt hai móng vuốt kia phòng ngừa nó xé nát anh hoặc là ném anh từ trên cao xuống đất. Chẳng qua bởi vì hai bả vai đã bị vuốt chim quắp lấy đau đến vô lực, sau lại toàn lực đẩy Nam Thiệu một phen, lúc này liền chống đỡ không nổi nữa. Nhưng anh cũng biết chỉ cần mình khẽ buông tay thôi thì lập tức sẽ tan xương nát thịt, Dương Dương sẽ biến thành cô nhi, cho nên lại vẫn cắn răng gắng gượng.



Mẹ nó, cái đầu này rốt cuộc làm bằng cái đếch gì chứ! Lòng Nam Thiệu nóng như lửa đốt, vừa liều mạng đập thủng đầu của con chim, vừa thầm mắng to trong lòng đồng thời oán hận dị năng của mình quá vô dụng. Nghĩ đến dị năng, lòng hắn bỗng nhiên rung lên, đột nhiên nhớ lại lời Trương Dịch nói với hắn: Dị năng sinh mệnh chính là có thể khống chế sự sống. Nếu có thể khống chế sự sống… con chim trước mắt này hẳn cũng được tính, hắn trước đó đã cảm giác được nó tồn tại cho nên hẳn có thể khống chế mới đúng.



Tuy là nghĩ như vậy nhưng hắn quả thật không biết xuống tay từ nơi nào, cuối cùng nghĩ đến tiếp tục dây dưa như vậy nữa thì cả hắn và Trương Dịch đều sẽ rơi xuống, vì thế dứt khoát quyết định, vừa tiếp tục dùng xà beng gõ đầu con chim phòng ngừa nó tỉnh táo giở trò xấu, vừa dùng dị năng thúc đẩy thực vật và phương thức hấp thu của viên đá đen, tập trung hết tinh thần đến mi tâm.