Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 81 : Tìm kiếm

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Diệp Thần



Beta: Yến Phi Ly



Giải quyết xong bầy chim, Trương Dịch và Nam Thiệu hiển nhiên nên rời đi, ngược lại Trần Trường Xuân sau khi biết được năng lực của hai người thì không khỏi động tâm.



“Quanh đây có mười mấy thị trấn, mấy trăm thôn làng, chẳng lẽ hai cậu muốn tìm từng nơi một? Hơn nữa xem tình hình trước mắt, những chỗ đó chỉ sợ đã bị thực vật biến dị chiếm cứ, căn bản không thể có người sống ở đó. Cho dù hai cậu đến đó cũng không vào được đâu.” Anh ta hỏi, đồng thời phân tích tình huống cho bọn họ một lần, sau đó mới nói “Tôi thấy không bằng hai cậu theo chúng tôi đi Bác Vệ, đến đó nhiều người lắm, rồi sau đó nghĩ biện pháp tiếp, hơn hẳn ở đây tìm kiếm vô định. Chung quy người mà cậu nói không nhất định sẽ rơi xuống mấy tỉnh này, tìm kiếm xung quanh đây chỉ sợ tốn thời gian mà thôi.”



Trương Dịch im lặng hồi lâu, sau đó nhìn Nam Thiệu “Cậu nghĩ thế nào?”



Nam Thiệu nở nụ cười, không chút do dự đáp “Huyện Tử Dương này có thể rộng đến cỡ nào chứ? Chúng ta cứ đi tìm một lượt hẳn cũng không mất bao nhiêu thời gian, còn có thể thuận tay giải quyết một vài nguy hiểm. Chẳng qua từ nơi này vừa tìm vừa đi Bác Vệ sẽ tốn thêm chút thời gian mà thôi.”



Nghe hắn nói xong, Trương Dịch vốn đang chần chừ liền quyết tâm hẳn lên, nói với Trần Trường Xuân “Huyện Tử Vân và thị trấn Vọng Dương chúng tôi nhất định phải tìm một lần, nếu các anh đồng ý chờ, chúng ta sẽ đi cùng nhau, nếu không muốn thì thôi vậy.” Thực tế mà Trần Trường Xuân phân tích sao anh lại không hiểu chứ, chỉ là sự lo lắng cho con trai đã vượt qua cả lý trí, cho nên mới chọn biện pháp ngu ngốc nhất để tìm người. Nam Thiệu đương nhiên cũng biết, nhưng không những không khuyên nhủ anh mà còn bởi vì không muốn anh khó xử nên chủ động đưa ra quyết định. Nói thì nhẹ nhàng bâng quơ, cái gì mà thuận tay giải quyết vài thứ nguy hiểm chứ, một đường tìm đến Bác Vệ, chẳng lẽ Nam Thiệu thật sự không biết làm vậy có bao nhiêu nguy hiểm sao? Hắn sao có thể không biết cơ chứ, chẳng qua là hắn muốn dùng hành động thực tế để nói cho anh biết, cho dù anh đưa ra bất kì lựa chọn gì, dẫu nguy hiểm thế nào thì hắn cũng nguyện ý đồng hành mà thôi. Cũng chính vì hiểu rõ điều này, anh mới có thể áp chế sự nôn nóng, dùng lý trí để đưa ra quyết định sáng suốt nhất. Có điều anh vẫn kiên trì muốn tìm hết toàn bộ thị trấn, sau đó lại đến trấn Vọng Dương một chuyến, bởi vì đây là hai nơi mà Lý Mộ Nhiên quen thuộc, không tìm một lần trong lòng anh không cam tâm.
Những lời này không khỏi khiến Nam Thiệu và Trương Dịch nhớ tới lần đầu gặp con chim quái dị kia, lại thêm lũ chim chuột sau đó, quả thật là kí ức vĩnh viễn khó mà quên được. So sánh mà nói, con mèo lớn đánh lén Dương Dương lần trước hình như yếu hơn một chút, còn có con sâu trắng đánh lộn với thực vật biến dị giúp cho bọn họ chiếm hời sau này, bởi vì không trực tiếp chống lại nên không rõ chi tiết. Nhưng tổng thể mà nói, so với trước tận thế, tất cả đều giống như đến từ một thế giới khác. Hệt như suy đoán ban đầu của đám Bùi Viễn, bọn họ rơi vào một không gian khác, tuy rằng hoàn cảnh quen thuộc nhưng lại đối mặt với mọi thứ xa lạ.



“Fuck! Cứ muốn mạng nhau vậy, lại đụng phải cái thứ này.” Người đàn ông lái xe đột nhiên mắng ra một câu, phanh gấp lại, dừng xe ở bãi đất trống nằm ngoài phạm vi công kích của thực vật biến dị, sau đó kêu lên với những người khác “Xuống xe, xuống xe, nhanh lên, chuẩn bị chiến đấu!”



Lô Quân dù đang nói chuyện với bọn Trương Dịch nhưng vẫn tùy thời lưu ý tình huống bên ngoài, lúc này sắc mặt cũng thay đổi, cầm lấy rìu của mình, vừa mở cửa xe, vừa vội vàng nói với hai người “Đây là rùa da hổ, tốc độ còn nhanh hơn xe, không thể chạy được, chỉ có thể liều mạng thôi.” Anh nói liều mạng chứ không phải xử lý, bởi vậy có thể biết đối với thứ đột nhiên xuất hiện này trong lòng hoàn toàn không nắm chắc.



Nam Thiệu và Trương Dịch cũng không phải mới từ thế giới hòa bình đến tận thế, đối với nơi tùy thời đều có khả năng xảy ra nguy hiểm đã sớm chuẩn bị tâm lý, nghe vậy, cũng cầm lấy vũ khí nhanh chóng xuống xe với những người khác.



Ở cái nhìn đầu tiên, có thể thấy đó là một con rùa vô cùng lớn, to chừng một căn nhà gỗ nhỏ đang chắn ngang giữa đường, lười biếng vươn một chân từ trong mai ra, phủi phủi hai cái trên mặt đất.



Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn vẻ mặt lo âu của những người khác, nuốt câu hỏi vừa lên đến miệng xuống. Một người có thể coi là sai, thế nhưng muốn cho cả một đám người tính sai, vậy chỉ có thể chứng minh chuyện kia ít nhất nhìn từ bên ngoài là không thể sai lầm được. Cho nên một con rùa chạy nhanh hơn xe, khiến người ta ngay cả suy nghĩ chạy trốn cũng không dám có, khả năng này cũng là sự thật.