Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 84 : Vào căn cứ

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



Lại nói, Lý Mộ Nhiên và mấy đứa trẻ trở về lều phát hiện tấm ván gỗ trên nóc đã bị người ta lấy đi, tìm một vòng không có kết quả đành bất đắc dĩ từ bỏ.



Tấm ván tuy rằng bị trộm nhưng đệm chăn thì vẫn còn, cũng không phải là do tên trộm kia tốt bụng để lại đường sống cho mấy đứa nhỏ mà chẳng qua là vì ván gỗ khiêng về bổ làm củi đốt thì không có ai nhận ra được, nhưng chăn đệm này lại rất dễ phân biệt, nếu bị bắt rồi gây náo loạn lên thì không có gì tốt. Dù sao đến tấm ván còn trộm là biết người đó sống qua ngày cũng không dễ dàng gì, không phải người có năng lực.



“Chị Mộ Nhiên, làm sao bây giờ?” Phẫn nộ qua đi, Phó Đam chán nản nhìn Lý Mộ Nhiên, hỏi. Thời tiết lúc nào cũng có thể có tuyết rơi, trong túp lều nát một miếng gỗ cũng không có, cứ ngủ giữa trời như vậy, không có củi đốt không lạnh chết mới là lạ. Mệt mỏi một ngày, vốn tưởng rằng trở về là có thể đánh một giấc, nào biết sẽ xảy ra chuyện này, ấy vậy mà trong lòng vẫn phải nén cơn giận.



Lý Mộ Nhiên cũng đau đầu. Lúc trước cô và Dương Dương là may mắn mới rơi vào lều của mấy đứa trẻ này, không thì chỉ sợ ngay từ đầu đã khốn khổ. Hiện giờ tuy chậm lại hơn một tháng nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với vấn đề này.



“Trước khi bị đuổi ra khỏi căn cứ, mấy đứa sống thế nào?” Cô hỏi. Theo lời chúng nói, thời điểm bọn chúng bị trục xuất ra khỏi căn cứ là sau khi động thực vật phát sinh biến dị, khi đó thời tiết đã rét lạnh. Bọn chúng không thể vừa ra là có được túp lều tốt như thế, cho nên cô mới hỏi câu hỏi này.



“Chị hỏi lúc đó hả? Khi ấy mọi người cũng không dám đi cách căn cứ quá xa, cho nên đều tụ cùng nhau, ở chỗ tránh gió đốt đống lửa, mọi người chen chúc ngủ cạnh đó. Khi đó, có thể nhặt được củi gỗ bỏ đi ở khắp nơi… Kỳ thật trước kia ngoài thành cũng có nhà ở nhưng khi căn cứ thành lập đã bị san bằng.” Phó Đam trả lời, trong giọng nói vương chút tiếc hận, đại khái là nghĩ nếu mấy khu nhà không bị phá bỏ, những người bị đuổi ra khỏi căn cứ cũng sẽ có chỗ trú chân, sao còn vì tranh một chút nguyên liệu dựng lều mà đỏ mặt tía tai.




Căn cứ thành lập trên nền tảng thành cổ. Lúc ấy chính phủ vì bảo vệ tòa thành cổ ngàn năm này nên không cho phép xây dựng kiến trúc hiện đại hóa, vì thế cả tòa thành tồn tại như một di sản văn hóa hạng nhất cũng như là thánh địa du lịch. Kiến trúc bên trong là kiểu cũ, có khoảnh sân rộng lớn, cũng có khu nhà dân chật hẹp, đương nhiên cũng có khách sạn dành cho du khách, nhưng tổng thể mà nói, dựa vào kiến trúc vốn có không thể cung cấp đủ chỗ cho hơn hai trăm ngàn người trong căn cứ, nói chi còn bị người có quyền thế chiếm địa bàn khá lớn, vì thế khu vực dành cho dân chúng tầng thấp nhất ở cũng rất ngột ngạt.



Khu chín mà Lý Mộ Nhiên và bọn nhóc ở hoàn toàn là dùng phế liệu lấy từ kiến trúc bên ngoài xây thành kiểu nhà cấp bốn thấp kém, bên trong chỉ có mười mấy mét vuông, mặt đất đọng nước, dùng gạch kê tấm ván gỗ tạo thành cái giường, ngoài nó ra cũng chẳng còn gì. Nhưng dù chỉ như vậy cũng đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với túp lều cũ, ít nhất không phải ngủ trên nền đất, ít nhất không thông gió bốn phía, ít nhất không phải lo lắng bị zombie hay động vật biến dị đột kích, còn có thể khóa cửa lại, mấy đứa trẻ đều rất thỏa mãn.



Không có gì để nhóm lửa, bọn họ vừa vào phòng, khóa cửa xong liền ngã xuống tấm ván gỗ, hồi lâu mới bình tĩnh lại. Mà Ú Ú không cần ai thả đã tự bò ra, sau đó vẫy vẫy đôi cánh tưởng như vô dụng của nó, bay đến chiếm một vị trí.



May là đồ bọn họ mang về còn một ít bánh kẹo, không thì chỉ sợ lại phải chịu đói một đêm, phải biết là trong lều không còn một chút đồ ăn nào.



“Mai chúng ta ra ngoài, phải tìm chăn bông và củi gỗ về.” Lý Mộ Nhiên nói. Phía dưới không lót gì, trực tiếp ngủ trên ván gỗ cả người sẽ đau nhức, nhưng bọn họ chỉ có hai cái chăn, đắp còn không đủ nói gì đến lót đệm.



“Nhưng những người đó cũng không chịu mang chúng ta đi.” Phó Đam buồn rầu nói.



“Sẽ có cách.” Lý Mộ Nhiên biết đó là một vấn đề, trong lòng nghĩ nếu thật sự không được, cùng lắm thì lại mặt dày đi ké xe chủ nhiệm Tống vài lần, cho dù bị ghét cũng không sao.