Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 86 : Giúp đỡ

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Diệp Thần



Beta: Minh Lan



“Sao vậy?” Tống Nghiễn quét mắt nhìn mọi người đang căng thẳng, kỳ quái hỏi. Ngay cả vệ sĩ cũng bị bọn họ dọa thiếu chút nữa phanh xe.



“Này, cái này……” Lý Mộ Nhiên giống như bị phỏng vội rút lại bàn tay đang nắm lấy cổ tay của đối phương, xấu hổ cười hai tiếng, không biết nên cảm thấy may mắn là Ú Ú không phát điên làm người ta bị thương, hay là nên mắng nhóc Ú kia sợ mạnh hiếp yếu đây.



“Chú chủ nhiệm, Ú Ú là vật sống, không phải đồ chơi đâu.” Trương Duệ Dương nói, vươn tay nhẹ nhàng đỡ lấy Ú Ú đang bị xách ngược, đau lòng sờ sờ cái bụng mập của nó rồi khẽ thở ra.



Sau khi xách trên tay, Tống Nghiễn mới phát hiện Ú Ú rất nặng, nhưng thấy Trương Duệ Dương trước đó ôm Ú Ú lại như không có cảm giác gì, kinh ngạc rất nhiều, đối với chuyện đứa nhỏ có thể giết zombie lại tin thêm hai phần. Chẳng qua rất nhanh hắn liền bị câu nói của Trương Duệ Dương làm dời đi lực chú ý.



Vật sống? Hắn lắc lắc cái vật đen thùi giống như côn trùng trong tay mình, chỉ thấy nó cuộn chân không nhúc nhích, thật sự không nhìn ra là vật sống.



“Chủ nhiệm, đây là côn trùng biến dị.” Lý Mộ Nhiên lại bị động tác của hắn làm sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn ra, căng thẳng nói, đồng thời nhanh chóng ôm Ú Ú về, đặt lên vai của Trương Duệ Dương.


Bọn họ đang đi trên một con đường vắng vẻ, chỉ có hai ba zombie vây quanh một thi thể hư thối đã biến đen, còn có một ít nội tạng bị tùy ý vứt bỏ, hiển nhiên vào rất nhiều ngày trước, nơi này từng xảy ra trận chiến, hơn nữa còn có người không thể trở về. Chuyện này ở tận thế là rất bình thường, không có ai biểu hiện ra sợ hãi hoặc là thương hại đối với chuyện này nữa.



Nhìn thấy bọn họ, mấy zombie kia lập tức ném đồ ăn hư thối không thể thích nổi kia đi rồi hưng phấn chạy vội tới. Tiêu Thắng muốn nhìn thấy năng lực của bọn họ nên không ra tay. Chỉ là rất nhanh anh không duy trì bình tĩnh nổi nữa. Khi thấy đứa trẻ nhỏ nhất mang con côn trùng to béo trên vai kia linh hoạt như khỉ trèo lên lưng một zombie, khi nhóc cầm dao găm đâm chết nó, anh cảm thấy nhận thức của anh về tận thế đã được làm mới, tới nỗi hoàn toàn bỏ quên thân thủ lưu loát dứt khoát của Lý Mộ Nhiên và Phó Đam tuy tuổi không lớn nhưng đã có thể giết chết zombie.



Qua sự cường hóa của Tống Nghiễn, đao của Phó Đam dùng rất tốt, không giống như hôm qua phải chém mấy nhát mới giết được zombie, bởi vậy mà cho đến khi thu được tinh hạch, nhóc vẫn còn đang nhe răng ngây ngô cười vui sướng. Mà trong lúc này, Ngô Tử Nhiên và Lý Viễn Trác đang nhanh chóng giăng một đoạn dây thừng cao đến đầu gối ở giữa ngã tư đường, sợi dây này là ngày hôm qua khi trở về bọn họ thuận tay bỏ vào túi. Hôm qua quá mệt mỏi, hơn nữa còn bị trộm, túp lều không thể ở lại được nữa, họ không thể không vào căn cứ, chuyện xảy ra liên tiếp khiến Lý Mộ Nhiên không còn tinh lực nói chuyện tổng kết những kinh nghiệm giết zombie cho bọn chúng, thế nhưng bọn nhỏ đã biết cách dùng dây thừng làm zombie ngã rồi giết chết, cho nên tự nhiên cứ vậy mà tiếp tục dùng nó.



“Chị, chú, hai người đừng hoảng mà đi mất nhé, chờ bọn em ở đây.” Ngô Tử Nhiên nói với Lý Mộ Nhiên và Tiêu Thắng rồi nhanh chóng kéo Lý Viễn Trác chạy đi.



Tiêu Thắng mơ hồ đoán được bọn nhỏ muốn làm gì, thế nhưng khi nhìn thấy hai đứa trẻ kinh hoàng thất thố chạy về mang theo hai mươi mấy zombie chạy đằng sau thì vẫn thầm kinh hãi. Sau đó một đám zombie bị vấp ngã, Lý Mộ Nhiên, Trương Duệ Dương và Phó Đam xông lên giải quyết đám zombie không bị ngã, Ngô Tử Nhiên và Lý Viễn Trác thì quay lại giết zombie bò trên mặt đất. Ngón tay Tiêu Thắng giật giật, nhịn xuống cảm giác muốn lên giúp đỡ, nâng tay nhìn đồng hồ, yên lặng tính toán thời gian.



Nửa tiếng, Tiêu Thắng phát hiện, một cô gái và bốn đứa trẻ vỏn vẹn chỉ mất nửa tiếng đã giải quyết được hai mươi ba zombie. Tốc độ này tuy không thể sánh với người dị năng, thế nhưng lại không chút thua kém nào so với một vài người đàn ông thân thủ không tệ trong căn cứ.



“Mọi người phối hợp không tồi.” Cuối cùng, khi anh đi qua giúp lấy tinh hạch thì nói với Lý Mộ Nhiên.



Lý Mộ Nhiên nở nụ cười. Cô biết anh ta nói là sự thật, bởi vì cô cũng cảm giác được hôm nay thoải mái hơn hôm qua, ba đứa nhỏ kia cũng không khiến cô bận tâm nữa, thậm chí còn giúp giảm bớt áp lực. Nếu không phải phối hợp tốt, hai mươi mấy zombie này tuy vẫn có thể giải quyết, nhưng sẽ tốn không ít thời gian. Đối với bọn họ mà nói, càng tốn nhiều thời gian thì càng bất lợi, chung quy thể lực của họ vẫn rất có hạn.