Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 9 : Kế hoạch hành động

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



Khu thành cổ huyện Tử Vân đường tắt lắt léo, phòng ốc cũ kĩ, lượng người cũng ít. Khu phố nhỏ là phố buôn bán cũ, ngã tư đường chỉ rộng mười mét dài năm trăm mét, không có siêu thị lớn, siêu thị nhỏ cũng chỉ có một. Mặt khác đều là các cửa hàng kiểu cũ, quán cơm, tiệm chụp ảnh, tiệm may, cửa hàng cho thuê sách và băng đĩa cùng với cửa hàng tạp hóa hay lương thực, vân vân…



“Chỗ này là một trường trung học, bên đây là bệnh viện.” Trương Dịch dùng nhánh cây nhỏ chỉ ra vị trí tương ứng trên bản đồ“Zombie hẳn là không ít, nếu đi lạc cũng đừng trốn đến bên kia.”



“Nơi này có một đường nhỏ, hai bên đã di dời gần hết, bình thường cũng không có nhiều người, hơn nữa là nhà cấp bốn, cửa sau bờ tường cũng không cao, có thể dễ dàng nhảy qua. Sau khi xong việc chúng ta đi hướng bên này sẽ không bị ngăn chặn.”



“Nhà này là tiệm tạp hóa cũ, bột gạo, dưa muối, cái gì cũng có. Còn nhà này là cửa hàng hoa quả, trời nóng như vậy chắc hoa quả đã sớm hỏng rồi, không cần đi. Siêu thị nhỏ phần lớn là đồ ăn vặt với đồ uống. Có mấy nhà là quán cơm nhỏ, bên trong chắc sẽ có chút đồ ăn. Hàng nến hương, tiệm may…”



Khu tập thể cũng trong khu thành cổ, vài năm nay chính phủ vẫn đang phát triển mạnh khu đô thị mới, khu thành cổ ở trên sườn dốc, địa hình nhỏ hẹp, gần như hoàn toàn bị bỏ quên nên không có quá nhiều thay đổi. Phần lớn mọi người đều chuyển ra ngoài, ngay cả bệnh viện, phòng khám cùng khoa nội đều chuyển đến khu đô thị mới, nhưng đang trong tình trạng gấp rút thi công chuẩn bị chuyển toàn bộ qua, trường trung học cũng vậy. Còn giữ nguyên chỉ có những cửa hàng đã mở rất nhiều năm. Đây cũng là lí do sau năm năm Trương Dịch vẫn rất quen thuộc với nơi này.



“Chúng ta không thể lấy quá nhiều nếu không sẽ hạn chế hành động.” Trương Dịch trầm ngâm nói, nếp nhăn nơi mi gian bất giác thêm sâu “Không cần lấy nước, dầu ăn không cần, gia vị không cần. Muối một hai túi là đủ rồi không cần nhiều. Gạo và bột…”
Trương Dịch nhớ rõ cô gái này, bởi vì trước đây gặp qua vài lần, cô chỉ có một mình, có vẻ không có dị năng nhưng có thể tự mình giết zombie cộng thêm bề ngoài khiến người khác không mấy vừa lòng, cảm giác lại có chút tối tăm, cho nên không có ai có ý đồ gì với cô, đương nhiên giúp đỡ cũng không có. Thế nhưng xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, cái nhìn đầu tiên Trương Dịch liền chú ý đến khuôn mặt của cô kỳ thật cũng rất khá, hơn nữa tuyệt không vượt quá 25 tuổi.



“Tôi không biết đi thế nào để đến rạp chiếu phim cũ.” Cô gái tiếp tục giải thích. Cô không tin bất luận kẻ nào cho nên không muốn nhờ những người khác giúp đỡ, chỉ có thể chọn dùng phương thức này. Cô cũng biết cách làm này dễ khiến người khác phản cảm, cho nên khi bị phát hiện cũng không biện hộ nói dối.



Rạp chiếu phim cũ chính là địa điểm tập hợp đội Tiên Phong hẹn gặp. Trương Dịch yên lặng nhìn ánh mắt cô một lát, sau đó gật gật đầu, xoay người hướng về chỗ Nam Thiệu đang ẩn thân ra dấu, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.



Nam Thiệu đi ra, không nhìn cô mà nhanh chóng vượt qua Trương Dịch. Cô gái âm thầm nhẹ nhàng thở ra, duy trì một cự ly an toàn theo sau bọn họ. Từ trước đến nay cô vốn không tham gia các hoạt động hợp tác với người khác thế này, nhưng bất đắc dĩ không có băng vệ sinh, chỉ có thể khẽ cắn môi. Có khi cô cũng rất uất hận, thế giới này đã thay đổi vì sao phụ nữ còn tiếp tục phải “đến tháng”?



Đường bọn họ đi là bên ngoài tường vây một lò gạch nhỏ, băng qua đồng ruộng rồi trực tiếp đi lên một sườn dốc phủ đầy rác rưởi. Lúc trước Trương Dịch mang theo con trai chính là từ nơi này trốn ra. Nếu không phải nắm rất rõ khu thành cổ căn bản không có khả năng biết con đường này thì dù ngẫu nhiên lẻn đến đây cũng sẽ cho rằng đi tiếp chỉ là núi rác.



Dọc đường đi thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xác zombie mới bị đập nát đầu, hiển nhiên trước đó đã có người đi qua, dù sao thị trấn Vọng Dương cách huyện Tử Vân không xa, không thiếu người sống sót quen thuộc huyện Tử Vân. Đây cũng là lí do khi Trương Dịch xác định trước đường thoát lại bỏ qua con đường này mà chọn một lộ tuyến khác. Không ai dám cam đoan nơi này sẽ không có kẻ muốn mạo hiểm mai phục đoạt đi thành quả mà người khác dùng mồ hôi và máu lấy được.



Trương Dịch rất rõ ràng, đội Tiên Phong chọn bọn họ tuyệt đối không phải do nhìn trúng sức chiến đấu của bọn họ mà là muốn bọn họ tại thời điểm tất yếu trở thành vật hy sinh. Cho nên, ngay từ đầu anh đã thương lượng với Nam Thiệu kế hoạch hành động và phương án rút lui, mà không phải đem hi vọng ký thác lên đội Tiên Phong. Chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, cũng không ai mang lỗi với ai, đương nhiên phải bảo đảm mạng nhỏ của mình trước.