Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 90 : Chuôi đao và ngón tay

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Diệp Thần



Beta: Yến Phi Ly



Người mở miệng chính là Thạch Bằng Tam.



Hóa ra ngày ấy khi bọn họ chạy từ huyện Tử Vân ra thì có hai người trong nhóm Vương Viễn Uy bị thương quá nặng mà chết, đám chim kia lại đuổi theo không ngừng nghỉ, căn bản không cho bọn họ cơ hội để thở, chỉ có thể liều mạng lái xe chạy trốn. Không ngờ trước khi đến được thành phố Trường đã gặp phải một rừng cây cổ quái uốn lượn vặn vẹo như rắn, xe bị giữ chặt, cuối cùng mọi người chỉ có thể phá xe mà chạy trối chết. Có lẽ do mọi người phân tán nên đám chim cũng phân chia ra, đợi đến khi bọn họ giải quyết xong lũ chim đuổi theo mới phát hiện thiếu đi không ít người.



Lúc này, dù thế nào cũng không dám quay lại tìm người để tránh mất thêm nhiều người hơn, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước và hi vọng người thất lạc sẽ tự đến Bác Vệ tập hợp. Sau đó bọn họ cũng tập hợp được bảy tám phần, chỉ thiếu ba người cục thịt Trần. Có điều sau khi tới căn cứ được vài ngày, Thôi Nhị, Đường Ưu Thiến và Tưởng Khoa liền rời đội, có người thì đi nơi khác nên hiện giờ bọn họ tổng cộng chỉ còn lại mười một người, chỉ nói đến số lượng thôi đã không bằng đội của Trần Trường Xuân, nói chi là về thực lực.



Khi bọn họ vừa tới căn cứ, bởi vì xe và vật tư đều bị mất hết nên vô cùng chật vật khốn đốn. May mắn căn cứ không thu phí vào cửa, nếu không e là cổng chính bọn họ cũng không vào được. Mới đầu ngay cả phòng bọn họ cũng không thuê nổi, sau khi nhận mấy nhiệm vụ của căn cứ thì tình trạng mới cải thiện được. Thôi Nhị và Đường Ưu Thiến tuy rằng đã có năng lực nhất định để đánh với zombie và sinh vật biến dị, nhưng các cô vẫn ghét mỗi ngày phải lo lắng sợ hãi ngay cả ngủ cũng bất an, vì thế lựa chọn rời đi. Hiện nay, phụ nữ càng ngày càng ít, hơn nữa điều kiện của các cô cũng không quá tệ, có thể sẽ có nhiều người đồng ý tiếp nhận các cô, chỉ mỗi Trần Vi là không rời đi, cũng không biết vì sao. Còn Tưởng Khoa thì lại cực kì ngoài dự liệu của mọi người, chàng trai hay xấu hổ thẹn thùng này rất được Lưu Hạ để ý, nên Lưu Hạ gần như không giấu giếm bất kì điều gì mà truyền thụ toàn bộ kinh nghiệm sử dụng dị năng hệ phong cho cậu ta, vì thế khi cậu ta rời đi, những người khác không cảm thấy gì nhưng riêng Lưu Hạ thì thực sự đã bị tổn thương. Mà Hoàng Sư Giác vẻ ngoài nhìn qua nguội lạnh khiến người ta không thích nổi thì chịu ở lại. Đây cũng là điều khiến mọi người bất ngờ, bởi vì phải biết rằng dị năng hệ thủy so với các dị năng khác sẽ được săn đón hơn không biết bao nhiêu lần, nếu anh ta muốn tìm một chỗ tốt hơn thì quả thật là chuyện dễ dàng.



“Nếu đã có nơi tốt hơn, đi thì cứ đi, hà tất phải chặt đứt tương lai của người ta.” Kiều Dũng lắc đầu cười, bày vẻ không thèm để ý. Đoàn người Vương Viễn Uy và Tưởng Khoa vốn gia nhập sau nên nếu nói đến tình cảm sâu đậm gì đó thì đúng là không có, huống chi bản thân hắn cũng không có dã tâm, càng nhiều người thì gánh nặng càng nhiều, không bằng làm bạn với vài người thẳng thắn, gặp chuyện có thể cùng tiến cùng lùi, cũng để tránh lo lắng về sau.



“Lương Quan Luân, Bân Tử và Triệu Xuân cũng bị thương, bây giờ vẫn còn đang nằm. Ba thiếu một, hiện giờ thêm A Dịch nữa cũng coi như đủ rồi, hôm nào chúng tôi tới thành phố Hàm Trạch lấy một bộ mạt chược cho các cậu chơi há.”




Ngón tay từ lạnh cứng đến linh hoạt, rồi lại từ linh hoạt đến co rút, Trương Dịch vì đau đớn mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, nhưng trên mặt lại không có biến hóa gì, ngón tay vẫn thong thả chuyển động, chỉ dựa vào ý chí quật cường để khiến sự co rút này tự động thả lỏng. Trải qua lần giày vò này, ngón tay vốn đã sắp chết lặng lần nữa khôi phục lại cảm giác với chuôi đao, thậm chí ngay cả hình thái của nó, độ dày tầng vải, cùng với cung độ biến hóa nhỏ nhất của từng thứ từng thứ đều xuyên qua ngón tay truyền đến não, tạo nên một hình ảnh rõ ràng và sinh động.



Trong mơ hồ, Trương Dịch cảm thấy dường như mình sắp nắm được cái gì đó, nhưng đúng lúc này, tiếng cửa mở ra, trong nháy mắt đã kéo anh ra từ trong loại cảm giác huyền ảo khó tả đó, anh mở to mắt nhìn qua.



Người vào là Lô Quân, tay bưng một chén nước đã được đun sôi. Nam Thiệu không có ở đây, anh ta đi lên xem Trương Dịch có yêu cầu gì hay không. Anh bị ánh mắt xuyên thấu lợi hại của Trương Dịch làm cho hoảng sợ, cảm giác giống như bị hổ như sói nhìn chằm chằm vậy, bèn đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích. Cũng may Trương Dịch sau khi nhận ra ai tới thì ánh mắt kia liền trở về vẻ ôn hòa xưa nay, khiến Lô Quân thở phào một hơi nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.



“Phía dưới đun chút nước sôi, tôi lấy lên cho anh.” Lô Quân đi qua, đặt chén nước lên ngăn tủ bên cạnh rồi nói  “Tôi đỡ anh ngồi dậy uống chút nhé.”



“Không… uống…” Trương Dịch từ chối. Bởi vì không tiện đi đại tiểu tiện mà anh vô cùng khống chế phương diện hấp thụ nước, chỉ khi có Nam Thiệu ép buộc, anh mới uống chút ít.



Lô Quân không nghĩ nhiều lắm, chỉ cho rằng anh thật sự không khát nên không miễn cưỡng, kéo ghế ngồi xuống bên giường, câu được câu không nói chút chuyện ở căn cứ Bác Vệ cho anh giải buồn. Biết ý tốt của đối phương, Trương Dịch tuy rằng rất muốn tiếp tục luyện tập nhưng cũng chỉ có thể tạm thời dừng lại. Anh không trả lời được nên lắng nghe vô cùng chăm chú, ngược lại khơi dậy hứng thú nói chuyện của Lô Quân cho đến khi Nam Thiệu trở về.



Nam Thiệu mang về một tin tức mà đối với đám người Trần Trường Xuân mà nói thì có thể coi là tin tốt, đó chính là đám người Kiều Dũng đã đồng ý sáp nhập hai đội. Trần Trường Xuân cũng là người thông minh, hoặc là nói anh ta thật ra rất muốn trút bỏ gánh nặng trên người nên vừa nhận được tin đã chủ động đề xuất nhường vị trí đội trưởng, lý do là để tránh hai đội vì nguyên nhân này mà phát sinh mâu thuẫn, gây bất lợi cho việc liên hợp.