Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 97 : Về nhà
Ngày đăng: 09:52 18/04/20
Edit : Dật Phong
Beta : Yến Phi Ly
“Tôi nói này Nam lão đệ, có phải cậu là song hệ dị năng không?” Ăn được vài miếng dưa muối cũng thêm một chút tinh thần, Hách Vĩ Minh như kẻ trộm mà xem xét Nam Thiệu. Trong bụng cây nấm kia, anh ta đã bắt đầu sinh ra ảo giác sắp chết, lại đột nhiên cảm thấy toàn thân ấm áp, lập tức tỉnh táo lại, sau đó khi sinh vật kia phát nổ, Nam Thiệu ôm bọn họ ra ngoài, anh liền đoán được là do đối phương ra tay. Thế nhưng tại sao người lợi hại như vậy vì sao lại nói thành dị năng hệ mộc, còn quỳ xuống trước cậu ấm Giang Hàng kia?
“Không phải.” Nam Thiệu trong lòng nhớ mong Trương Dịch, trả lời có chút không tập trung.
“Vậy khẳng định cậu không phải dị năng hệ mộc.” Hách Vĩ Minh lần này vô cùng khẳng định mà cho ra kết luận, nếu là dị năng hệ mộc, vậy thì dị năng hệ mộc quá trâu bò rồi.
“Ừ.” Nồi cơm sôi ùng ục bật nắp, mùi cơm từ bên trong tỏa ra. Nam Thiệu vươn tay lấy miếng su hào cho vào miệng ngậm, không nhai, mà trước hết để hương vị ở đầu lưỡi chậm rãi tràn ngập trong khoang miệng. Đột nhiên hắn nhớ Trương Dịch từng nói, mẹ anh còn muối không ít đồ chua, vốn định bụng may mắn ghé về thì mang đi, chỉ tiếc khi đó toàn bộ khu nhà đều bị thực vật biến dị chiếm cứ, chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua. Hiện giờ trong mắt hắn số thực vật này không đáng nhắc tới, nguyện vọng này của Trương Dịch cũng không nhất thiết hoàn thành, hắn chỉ là muốn xem qua nơi Trương Dịch đã từng ở và rất nhiều ảnh chụp mà tiểu Dương Dương nhớ thương. Nghĩ đến đây, khóe môi hắn bất giác lộ ra nụ cười.
Trong phòng đốt một ngọn nến cũ dài cỡ ngón cái, ánh sáng mờ mịt, Nguyễn Phong liếc mắt nhìn hắn một cái liền chuyển ánh mắt đến cái nồi đang bốc hơi trắng, tựa như không nhìn thấy gì. Mắt Hách Vĩ Minh sáng lên, vươn tay vỗ lên vai Nam Thiệu rồi cười bảo “Thằng oắt này khá lắm, ai cũng nhìn nhầm cậu, nói nhanh lên, cậu có dị năng gì? Sao lợi hại được như thế?” Mấy chục người dị năng liều mạng cũng không thể làm gì quái vật biến dị kia thế nhưng lại bị một người làm nổ, việc này nếu nói ra chỉ sợ toàn bộ căn cứ sẽ náo động, huống chi còn có năng lực khởi tử hồi sinh kia.
“Đã trở lại?” Anh mở miệng trước, ngữ khí ôn hòa kìm nén tình cảm cuồn cuộn mênh mông.
“Ừ, tôi đã về.” Nam Thiệu lộ ra tươi cười sáng chói, thẳng đến lúc này, hắn mới chính thức lộ ra vui mừng không hề giữ lại. Sau đó lập tức phát hiện Trương Dịch thay đổi, đi đến bên giường cẩn thận đánh giá một lúc, kinh ngạc hỏi “Hình như anh tốt hơn nhiều?”
“Có cô gái tên Kim Mãn Đường hai ngày này đều tới giúp tôi chữa thương.” Ánh mắt sâu thẳm của Trương Dịch yên lặng dừng trên mặt Nam Thiệu, có lời anh không nói nhưng Nam Thiệu lại không thể không hiểu được. Nếu Kim Mãn Đường đã đến đây, chuyện Nam Thiệu bị sinh vật biến dị nuốt vào sẽ không giấu được, nếu không phải lúc ấy Trương Dịch đang bị vây trong trạng thái hôn mê, chỉ sợ sẽ bởi vì thương tâm, không kịp cứu trị, ngay cả hơi thở mong manh kia cũng mất. Cũng may vừa vặn kịp lúc, nhờ Kim Mãn Đường toàn lực ra tay, khi Trương Dịch biết được tin tức xác thực thì thân thể đã có sức chịu đựng nhất định, nhưng cho dù như thế thì trước mắt vẫn cứ tối đen, thật lâu sau nhịp thở mới ổn định. Sau lại có đám Kiều Dũng khuyên giải, hơn nữa trong lòng anh luôn nhớ kỹ câu nói trước khi rời đi của Nam Thiệu, càng muốn đích thân đến khe nứt nhìn một lần, sáng nay mới không cự tuyệt trị liệu của Kim Mãn Đường.
Nam Thiệu cứu Kim Mãn Đường thuần túy là phản ứng theo bản năng, ra tay xong dù hối hận cũng đã không kịp, dù sao chỉ cần hắn còn sống thì còn có thể nghĩ cách khác cứu Trương Dịch, hai người giúp đỡ lẫn nhau, khó khăn hơn nữa cũng có thể vượt qua, còn nếu hắn chết, chưa nói Kim Mãn Đường có thể cảm động và nhớ ân cứu mạng của hắn mà chủ động đi cứu trị cho Trương Dịch hay không, với tính tình của Trương Dịch, cho dù được chữa khỏi thì sau này sợ cũng không được sống thoải mái. Cũng may, Kim Mãn Đường coi như là có lương tâm, mà hắn cũng suýt soát thoát được một mạng, còn trong thời khắc sinh tử ngộ ra bản chất của dị năng sinh mệnh. Lúc này nghe Trương Dịch nói vậy thì bất giác có hơi chột dạ, việc này là hắn đuối lý, nếu đổi thành Trương Dịch vì cứu người khác mà bỏ mạng, hắn cũng chịu không nổi, vì thế chỉ có thể ngượng ngùng mà nói “Không uổng công cứu cô ta.” Rồi sau đó thành thành thật thật kể lại mọi chuyện trong hai ngày này cho Trương Dịch nghe.
“Trở về là tốt rồi.” Trương Dịch nghe xong, thật lâu sau mới nói. Anh rất muốn hung hăng đánh hắn một trận hoặc là mắng một hồi, nhưng rốt cục vẫn làm không được, hơn nữa cũng luyến tiếc, cuối cùng chỉ nói một câu như vậy. Tuy rằng anh hy vọng sớm ngày khỏi hẳn, càng hy vọng hai người đều trở nên mạnh hơn, không cần phải khúm núm trước những người khác, nhưng với anh những điều đó đều không bằng việc Nam Thiệu có thể bình yên vô sự.
Nghe vậy, lòng Nam Thiệu chậm rãi yên tĩnh trở lại, trên mặt lần nữa lại lộ ra nụ cười xán lạn, vươn tay ôm Trương Dịch vào lòng như ý muốn luôn tồn tại trên đường về. Cảm giác được nhiệt độ cơ thể cùng với hương vị quen thuộc, hết thảy đều nói rằng người này còn sống, Trương Dịch lẳng lặng nằm im cho hắn ôm, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, lo lắng trong lòng cũng vơi đi rất nhiều.